Văn Thiên Nam trầm mặc, rất có thể kẻ đó chính là người của Chu gia.
Cậu xoa đầu thằng nhóc mấy cái rồi đứng dậy đi ra sau vườn, rút điện thoại gọi cho Thương Phong, người đang canh chừng tại Thượng Dương Chu gia.
“Thiên Nam”, chỉ vài hồi chuông, Thương Phong đã bắt máy, giọng nói của anh ta vẫn trầm khàn lạnh lùng, bao năm không đổi.
Văn Thiên Nam cong cong khoé miệng để lộ ý cười: “Nhị sư phụ, sư phụ có biết đám con cháu Chu gia đã trốn xuống phía Nam để rèn luyện không?”
Thương Phong đáp tỉnh bơ: “Biết, Chu Toàn Danh cho bốn đứa đi. Thế nào, chúng dám đụng tới con à?”
“Dạ không”, Văn Thiên Nam tóm tắt sơ lược tình hình ở đây một lượt.
Nghe xong, Thương Phong nhếch mép cười nhạo: “Chu gia…sớm muộn cũng bại!”
Rõ ràng cũng mang họ Chu, nhưng anh chẳng chút lo lắng, ngược lại còn rất hưng phấn là đằng khác.
Biết nhị sư phụ và Chu gia có oán thù sâu nặng nên Văn Thiên Nam khoé léo dừng đề tài, chuyển sang hỏi thăm tình hình sức khoẻ, tán gẫu vài chuyện vui vui rồi cúp điện thoại.
Bỗng nhiên, thím Vưu từ trong nhà lao vụt ra, xúc động bám chặt lấy tay Thiên Nam, hốc mắt đỏ hoe nghẹn ngào: “Cám ơn, cám ơn cháu đã cứu mạng con trai thím.”
Sau đó, thím chạy xuống bếp nấu một bàn tiệc thịnh soạn, nhất định phải giữ Văn Thiên Nam và Lư Tử Dương ở lại ăn cơm để bảy tỏ lòng biết ơn.
Đánh chén no nê xong thì trời cũng sập tối. Căng cơ bụng trùng cơ mắt, hai thằng khệ nệ vác hai cái bụng tròn quay về Lư gia ngủ. Song, nửa đêm đang ngon giấc thì đột nhiên xảy ra chuyện. Chuyện lớn là đắng khác!
Đến đây thì phải nhắc tới cô gái xấu xí, người đã khiến Vưu Chí bị hạ thuật.
Cô ấy bẩm sinh có cái bớt ở ngay má trái. Vì gương mặt không được xinh đẹp như các cô nương khác nên hiện tại đã hai mươi tuổi mà vẫn chả có chàng trai nhà nào tới cửa cầu thân.
Cũng may có chàng Vưu Chí si tình, nhìn thấy vẻ đẹp nội tâm của người con gái ấy. Nhưng xui thay, đôi trẻ lại vấp phải sự phản đối gay gắt của thím Vưu. Thím nói trên đời thiếu gì con gái xinh đẹp, sao phải rước về một cô dâu xấu xí, hơn nữa vết bớt kia nhìn đã thấy không may mắn rồi, nhỡ đâu di truyền xuống đời con đời cháu thì làm xấu mặt cả gia đình. Vậy nên thím nhất quyết không đồng ý.
Vượt qua sự cấm cản của cha mẹ, đôi tình nhân vẫn lén lút gặp nhau và không may đã bị thím Vưu bắt gặp.
Thế là nửa đêm canh ba, cả thôn bị dựng đầu dậy bởi tiếng tranh cãi nảy lửa hoà cùng tiếng mắng chửi rồi tiếng khóc than, nói chung là ầm ĩ hết cả lên.
“Để mình ra xem có chuyện gì, cậu cứ ngủ tiếp đi”, Lư Tử Dương chỉ kịp để lại một câu rồi vội vã khoác áo chạy ra ngoài.
Cậu sợ thím Vưu làm căng quá sẽ dồn Vưu Chí vào chỗ dại dột, bởi cậu biết Vưu Chí thực sự rất yêu, rất rất yêu cô gái kia.
Văn Thiên Nam đã tỉnh nhưng vẫn ở yên trong phòng. Dù sao thì đây cũng là chuyện của thôn nhà người ta, một người ngoài như cậu nếu cũng chạy ra hóng hớt vây xem thì e rằng không được lịch sự cho lắm.
Tận tới khi hừng đông ló dạng, Lư Tử Dương mới lết một thân mệt mỏi trở về. Sắc mặc cậu ấy xám xịt, phải nói là khó coi vô cùng.
Ngồi thừ ra một lúc, Lư Tử Dương mới đủ bình tĩnh để lên tiếng: “Vưu Chí…Vưu Chí tự rạch mặt mình…”
Vưu Chí cho rằng mẹ một mực phản đối cô gái mình yêu chỉ bởi vì cô ấy xấu xí. Thế thì cậu cũng tự cắt mặt mình, để cả hai cùng xấu như nhau, làm một cặp xứng đôi vừa lứa. Như vậy sẽ không ai có lý do ngăn cản bọn họ ở bên nhau được nữa.
Điều đáng nói, hành động nông nổi của Vưu Chí không chỉ khiến bản thân bị thương tổn mà còn làm bà nội Vưu vừa sợ vừa tức đến mức phát ngất. Giờ hãn còn cấp cứu ở bệnh viện chưa tỉnh kia kìa. Tóm lại, Vưu gia loạn thành một cục, rối như mớ bòng bòng.
Lư Tử Dương bực bội vô cùng, mặc dù rất cảm thông cho tình cảnh của Vưu Chí nhưng cậu không thể chấp nhận nổi cái phương thức tiêu cực đó.
Còn Văn Thiên Nam thì không đưa ra bình luận gì hết, bởi trước nay cậu luôn giữ vững quan điểm không phán xét khi không ở trong hoàn cảnh của người khác.
Đáng tiếc, không phải ai cũng có suy nghĩ tiến bộ như Thiên Nam. Giờ đã là thập niên 90 rồi, con người ta có thể dễ dàng tiếp thu những kiến thức mới mẻ, mở lòng đón nhận những tư tưởng hiện đại nhưng vẫn sợ điều tiếng thế gian, vẫn sợ bị người ngoài chê cười gièm pha. Trong mắt bọn họ, Vưu Chí đã làm một việc gây xấu mặt cả thôn còn Văn Thiên Nam lại chính là người ngoài. Vì vậy, để tránh cho các bên không bị khó xử, Thiên Nam quyết định rời đi sớm hơn dự định.
Tạm biệt Lư Tử Dương, Văn Thiên Nam lại xách hành lý xuôi xuống phương Nam, tiếp tục quá trình rèn luyện của bản thân.
Tình cờ thay, tuyến đường của cậu và Chu Trình y hệt nhau. Chỉ khác là kẻ trước người sau nên Thiên Nam đã phát hiện ra rất nhiều chuyện xấu của Chu Trình.
“Con…con thật sự không làm cái loại chuyện đó mà, mọi người phải tin con…” Một cô gái bưng mặt khóc lóc thảm thiết.
Tuy là thôn nữ nhưng cô ăn vận rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng, quần âu thẳng thớm, chân đi dép xăng đan, tóc thắt hai bím gọn gàng, xinh xắn. Chứng tỏ đây là một cô gái điệu đà nhưng chỉn chu, cẩn thận và gia đình cũng rất có điều kiện.
Nhưng thế quái nào mà bụng cô ấy lại to thế kia. Chưa chồng mà chửa, ở thời nào cũng là tội lớn!
Vì sĩ diện, gia đình nhất quyết không đưa cô tới bệnh viện, cũng không dám giữ cô lại mà chỉ dúi cho một khoản tiền rồi giục cô đi tìm cha của đứa bé. Ngoài ra còn dặn trong vòng vài năm tới đừng trở về nhà.
Đang yên đang lành tự dưng bị đuổi, cô gái vừa uất ức vừa hoảng sợ, chỉ biết níu lấy tay mẹ van xin.
Thấy bà mẹ có chiều hướng mềm lòng, cô chị dâu vội vàng châm ngòi ly gián: “Mẹ à, mẹ nhìn cái bụng to lù lù ra thế kia còn nói không làm. Thử hỏi ai tin cho được?”
Nơi đây là vùng thôn dã hoang vu, xung quanh toàn núi là lúi, um tùm dày đặc. Muốn đi vào trong trấn cũng phải mất ít nhất một tiếng rưỡi chạy xe. Sở dĩ Thiên Nam mò xuống tận đây là vì tìm Chương Toàn, không ngờ lại gặp được một màn đặc sắc này.
Cậu lững thững tiến lại gần, ngay lập tức thu hút sự chú ý của toàn thể gia đình cô gái kia.
“Mày…mày chính là thằng khốn nạn hại đời em gái tao?”
Một người đàn ông mặt mày đen xì hùng hổ lao tới, túm lấy cổ áo Văn Thiên Nam.
Văn Thiên Nam cười cười, bình tĩnh gỡ tay hắn ra: “Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây, vô tình bắt gặp cảnh này nên dừng lại nhiều chuyện một câu. Cô gái này không phải có thai. Chắc hẳn đã đắc tội người nào đó nên mới thành ra như vậy.”
Như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô gái cuống cuồng lao tới trước mặt Thiên Nam, liến thoắng kể một tràng dài: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Khoảng nửa tháng trước tôi lên trấn có việc. Đang đi trên đường thì gặp phải bốn người đàn ông, có một gã tự nhiên kéo bím tóc tôi. Vì mặt hắn mọc đầy mụn trứng cá nên tôi đã chế giễu hắn là cái đồ mặt mụn. Lúc ấy hắn quay lại nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt hắn kỳ quái cực kỳ. Không những vậy còn đánh tôi nữa cơ.”
Lại là cái đám Chu Trình!
Văn Thiên Nam cảm thấy có chút nhức đầu: “Chúng là người của Huyền môn, chúng đã hạ thuật lên người cô rồi. Bụng cô to không phải vì mang thai mà là bị trương phồng. Giờ đi cắt hai lạng cam thảo mang về sắc lấy nước, nhỏ thêm một giọt máu của chính mình vào. Uống xong thì lấy xác cam thảo trộn với máu gà đắp lên bụng. Làm như vậy hai lần là khỏi.”
Chỉ rõ như vậy rồi mà gia đình họ vẫn có vẻ bán tín bán nghi, Văn Thiên Nam liền nói: “Tôi tới đây để tìm người thân, xin hỏi trong thôn này có ông lão nào họ Chương không?”
Mọi người tranh nhau nói: “Có có, ông ta ở một mình dưới chân núi kia kìa, tính tình ông ta kỳ cục lập dị lắm.”
Văn Thiên Nam tủm tìm cười: “Tôi sẽ ở đó một thời gian. Tôi có lừa các người hay không thì qua vài ngày là biết chứ gì.”
Thấy cậu thanh niên ăn nói lưu loát, phong thái tự tin đĩnh đạc, anh trai cô gái làm lơ cái lắc đầu ra hiệu của vợ, quyết định thử theo cách của Thiên Nam.
Xuân Ni, con gái Chương Toàn đã kết hôn từ tám năm trước. Hiện tại hai vợ chồng cô ấy đang sống hạnh phúc tại ngôi nhà của chú Chương ở thôn Vĩnh Xuyên. Mà ông chú này thì có cái chân đi, ở lâu một chỗ là ngứa ngáy không chịu nổi. Thế nên vừa tìm được chỗ yên ấm gửi gắm con gái là ông chú xách túi lên đường vi vu ngay.
Lúc nhìn thấy Văn Thiên Nam đột ngột xuất hiện trước cổng nhà, câu đầu tiên Chương Toàn nói chính là: “Cha cháu xảy ra chuyện?”
Văn Thiên Nam dở khóc dở cười: “Ông à, chỉ có cháu xảy ra chuyện thôi chứ cha cháu thì còn lâu!”
“Cũng đúng!” Chương Toàn gật gù, “Về cơ bản cháu hơi ngốc, không thông minh bằng cha cháu.”
Văn Thiên Nam thua kèo này, chỉ đành ngoan ngoãn đi theo ông Chương vào nhà.
Đi vào bên trong mới thấy khắp nhà bày la liệt cơ man nào là chai lọ bình vại. Văn Thiên Nam kinh ngạc thốt lên: “Trời đất ơi, ông ở đây lâu dữ vậy rồi đấy hả?”
“Ừhm, mấy năm rồi”, Chương Toàn hài lòng nhìn ngắm đống chiến lợi phẩm của mình rồi vui sướng nói: “Đừng khinh cái thôn này nhỏ, trên núi lắm bảo vật lắm. Cháu nên ở lại đây một thời gian, chắc chắn sẽ thu được kinh hỷ lớn.”
Văn Thiên Nam vuốt vuốt cằm do dự: “Nhưng Chu Trình đang gieo rắc tai hoạ khắp nơi.”
“Không sao nữa rồi, nó bị người của Chu gia bắt về rồi”, Chương Toàn thản nhiên thông báo, chẳng có chút gì là bất ngờ hay kinh ngạc.
“À đúng rồi, ông cũng đang chuẩn bị đưa thuốc qua cho cô gái kia. Ngờ đâu lại có anh hùng ra mặt cứu mỹ nhân. May quá, đỡ tốn hai bọc thuốc của ông, haha!”
Nhưng Văn Thiên Nam lại không để ý tới lời nói giỡn này bởi còn đang bận suy nghĩ về tin tức Chu Trình bị bắt về. Rõ ràng cậu bám rất sát mà chẳng hề phát hiện ra, ấy thế mà ông Chương ở một chỗ lại biết tường tận chi tiết. Lạ lùng ghê! Chắc chắn chuyện này có ẩn tình.
Ba ngày sau, cô gái bị trướng bụng kia đã khỏi hẳn hoàn toàn. Cô ấy cùng toàn thể gia đình đến tận nơi cúi đầu cảm tạ Văn Thiên Nam. Sau khi tiễn họ về, Văn Thiên Nam phát hiện Chương Toàn đang chơi cờ với một ông lão ở sau vườn.
Ông lão này ăn vận vô cùng sạch sẽ, khi không nói chuyện sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn có phần nghiêm nghị khó gần. Nhưng khi thấy Thiên Nam đi tới, ông ấy đã thiện ý cười nhẹ một cái.
“Chào Bát gia gia đi”, Chương Toàn nói mà không ngẩng đầu, vẫn tập trung suy nghĩ nước cờ đang đi dở.
“Cháu chào Bát gia gia”, Văn Thiên Nam chào theo quán tính nhưng sau đó cậu mới bàng hoàng giật mình đánh thót.
Bát gia gia? Sao nghe quen thế nhỉ, không phải là người mà cậu đang nghĩ tới đấy chứ?
Ôm lòng hiếu kỳ cho tới tận khi trời sẩm tối hai ông lão mới kết thúc ván cờ. Bát gia gia ra về, Chương Toàn cũng không có ý định giữ ông ấy ở lại ăn cơm. Điều này khiến Văn Thiên Nam càng tò mò tợn. Cậu mon men lại hỏi thì nhận được câu trả lời rằng: “Ông ấy phải về chăm sóc người nhà.”
“Là Chu Thất thúc sao?” Văn Thiên Nam mạnh dạn đưa ra phỏng đoán.
Chương Toàn vuốt râu tủm tỉm cười: “Nhóc con, cũng thông minh ra phết đấy chứ.”
Văn Thiên Nam sửng sốt mở to mắt: “Bọn họ cũng sống tại thôn này?”
“Đúng thế, bất ngờ không?” Chương Toàn đắc ý cười tíu tít.
Ông chú này có sở thích khá biến thái đó là thích làm cho người khác bất ngờ bật ngửa, hoặc nếu hù được ai đó khiếp sợ thì ông ấy lại càng khoái chí gấp bội!
“Thể nào mà ông lại chịu dừng chân ở chốn này!” Cuối cùng Thiên Nam cũng hiểu ra vấn đề.
Chương Toàn cười khà khà: “Chu Thất thúc á hả, hiện giờ lão già đó như này này…”
Ông chú khoa chân múa tay bắt chước lại, điệu bộ y hệt đứa trẻ lên ba, ngô nghê, ngờ nghệch.
Văn Thiên Nam nhíu mày: “Lão bị sao vậy?”
“Phản vệ chứ sao nữa. Gieo gió thì phải gặt bão thôi!” Chương Toàn cười khẩy.
Còn Chu Bát thúc thì vẫn trẻ y như cái hồi còn làm quản gia ở Thượng Dương Chu gia. Chẳng biết ông ấy tu luyện công pháp gì mà bao năm trôi qua, ngoại hình vẫn không thay đổi. Có điều, Thiên Nam không hề hiếu kỳ chút nào. Bởi cha đã từng nói rồi, có đôi khi trường sinh cũng không hẳn là một chuyện tốt.
Hai ông cháu đang ăn cơm ngon lành thì Chương Toàn thả nhẹ một câu: “Nghe mẹ cháu bảo cháu đào hôn hả?”
“Phốc…khụ..khụ…” Văn Thiên Nam ho sặc sụa, “Ông à, cháu với cô gái kia căn bản còn chưa quen biết nhau nữa là, có đính hôn đâu mà đào…”
“Ồ thế à, ai biết đâu”, Chương Toàn rung đùi tít mù, “Mà này, mày cũng sắp già rồi đấy, cũng đi ra ngoài rèn luyện mấy năm rồi, thực sự chưa động tâm lần nào à?”
Văn Thiên Nam rũ mắt: “Chưa ạ.”
“Vịt chết còn cứng mỏ!” Chương Toàn trừng mắt, đặt cạch chén trà xuống bàn, “Bạn của sư mẫu cháu có cô con gái tên là Tiểu Thu đúng không, cháu quen con bé đó không?”
Nghe thấy hai chữ “Tiểu Thu”, thân thể Thiên Nam bất ngờ cứng đờ, cậu trả lời qua loa: “Có quen, nhưng chẳng phải cô ấy đã kết hôn rồi sao?”
Chương Toàn híp mắt thăm dò: “Ai nói cho cháu là nó kết hôn?”
Văn Thiên Nam thở dài cố che giấu vẻ đau xót: “Chính miệng cô ấy nói với cháu.”
“Chính miệng nó nói?” Chương Toàn kích động đứng phắt dậy. Cảm thấy chuyện này không đúng, ít nhất là rất khác so với những gì ông nghe được từ chỗ vợ Viên Vệ Quốc.
“Nó nói với cháu như nào?”
Văn Thiên Nam không trả lời, im lặng châm thêm trà vào chén.
Chương Toàn sốt ruột, giữ chặt tay nó lại, ráo riết truy hỏi: “Nói đi!”
Văn Thiên Nam buông thõng tay, vẻ mặt thống khổ: “Cô ấy bảo cô ấy lớn tuổi rồi, người lớn trong nhà đang thúc giục lấy chồng. Lúc chúng cháu đang kết hợp cùng rèn luyện thì tự nhiên cô ấy nói với cháu như vậy…”
“Xong rồi…cô ấy còn bảo hôm đám cưới sẽ chờ cháu tới uống rượu mừng…”
Lúc ấy Thiên Nam sốc vô cùng. Thiệt tình cậu có tình cảm với Tiểu Thu nhưng vẫn còn e ngại chưa dám thổ lộ. Giờ nàng nói nàng sắp kết hôn, cậu chàng đâu thể làm gì khác, chỉ đành ôm trái tim rỉ máu lặng lẽ rời khỏi cuộc đời nàng.
Chương Toàn thở dài chán nản: “Mày ăn gì mà ngốc quá vậy?”
“Cháu á?” Văn Thiên Nam choáng váng, trỏ trỏ vào cái trán cao vút của mình, “Cha mẹ cháu nói trong ba anh em cháu là đứa thông minh nhất đấy!”
Nhìn cái vẻ khoe khoang mà phát ghét, Chương Toàn co chân đá bộp một cái. Văn Thiên Nam ngã oạch xuống đất.
Nó lồm cồm bò dậy, vừa xoa mông vừa kêu oai oái: “Sao ông lại đá cháu?”
“Còn sao với trăng cái gì?” Chương Toàn ghét bỏ cốc vào đầu nó, “Tại sao yêu không chịu nói ra mà cữ giữ im ỉm trong lòng? Con gái nhà người ta đã phải chủ động mở lời, chủ động mời cháu tới uống rượu mừng rồi, sao cháu không tới mà lại bỏ đi, hả?”
“Thì tại cháu không vui…” Văn Thiên Nam mờ mịt, chẳng hiểu tại sao đang yên đang lành lại bị ăn mắng.
Chương Toàn giận đến đau cả gan: “Ý người ta là đợi cháu tới uống rượu giao bôi đấy, thằng ngốc ạ! Haizza, con gái nhà người ta đợi hai năm rồi đấy, còn mình thì vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ ngồi đây.”
Văn Thiên Nam đứng hình, ngây ngẩn cả người.
“Haizz, trần đời chưa thấy đứa nào ngốc nghếch như cháu!”
Thừa dịp Văn Thiên Nam vẫn còn sững sờ chưa kịp phản ứng, Chương Toàn đã nhanh tay thu dọn đồ đạc của nó rồi tống nó ra khỏi cổng, “Đi đi, đi lẹ lên!”
Văn Thiên Nam ôm bọc quần áo, hục đầu chạy thục mạng.
Chương Toàn đứng trước cổng nhìn theo, lắc đầu bật cười: “Đúng là bọn trẻ, toàn thích ngược nhau!”