Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 308: Tình cổ




“Dạ vâng!”

Vừa rồi hãn còn do dự tới lui, cha vừa lên tiếng chỉ đạo một cái là Đặng Trường Thanh răm rắp làm theo ngay.

Lúc gần đi, Văn Trạch Tài hào phóng tặng ông Đặng một câu: “Mấy ngày tới tốt hơn hết là hãy ở yên trong nhà. Ấn đường ngài chuyển đen, ra ngoài tất gặp huyết quang tai ương. Nhớ kỹ đấy!”

Dứt lời, anh cùng thằng đệ lập tức rời khỏi, không nấn ná một phút giây nào.

Vừa bước chân khỏi cửa Đặng gia là Triệu Đại Phi bùng phát luôn: “Mả cha cái lũ lừa đảo, mở mồm thì oai như cóc chết, đòi bao trọn gói cơ, bao bao cái mả mẹ nhà nó. Ngay từ đầu chúng đã muốn chơi chúng ta rồi, chó đẻ!”

Văn Trạch Tài phì cười: “Thôi so đo làm gì, ít nhất thì họ cũng chịu trả tiền là tốt rồi.”

Nhắc tới tiền, Triệu Đại Phi càng điên tiết gấp bội, từng ấy còn không đủ mua nửa ký thịt đâu!

“Con đấy, hãn còn xốc nổi quá!” Văn Trạch Tài quở trách, “Nên nhớ, chuyện này hết sức bình thường, nhất là đối với nghề của chúng ta. Làm nghề này, cần nhất là danh tiếng. Hiện tại, danh tiếng của chúng ta vẫn còn quá nhỏ. Ra khỏi Liêu Thành, hoặc thậm chí là ra khỏi khu phố cổ, người ta đã chẳng biết chúng ta là ai rồi.”

“Đừng có tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng! Hãy mở rộng lòng mình, phóng xa tầm mắt ra, thế giới ngoài kia bao la rộng lớn biết chừng nào và chúng ta chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi!”

Đứng tần ngần nhìn theo bóng lưng thẳng tắp, thong dong ưu nhã của sư phụ, Triệu Đại Phi dường như ngộ ra chân lý. Cả người cậu bừng tỉnh, phấn chấn và hăng hái hơn bao giờ hết. Cậu nhanh chóng rũ bỏ mọi bực dọc cũng như những suy nghĩ nông cạn làm vướng bận bước chân mình, chỉ mang theo tinh thần nhiệt huyết và lòng kiên trì tiến nhanh về phía trước.

Hai thầy trò lên xe, nhưng không phải về nhà mà là tới chỗ anh cả Tất.

Hôm qua anh cả Tất trực đêm, sáng nay vừa về tới cư xá là lăn ra ngủ như chết. Đang say giấc nồng thì bị đánh thức giữa chừng, anh cả Tất hoá thú hùng hùng hổ hổ lao ra xem ai. Nhưng khi nhìn thấy Văn đại sư, cơn thịnh nộ nhanh chóng chuyển hoá thành nụ cười hiền hoà hơn gió xuân: “Ô, sao đột nhiên lại tới đây, cũng không thấy thằng Trường Lâm nói gì.”

“Bọn em tình cờ có việc đi ngang qua nên ghé thăm anh thôi”, Văn Trạch Tài cùng Triệu Đại Phi tiến vào.

Căn cư xá không quá lớn nhưng rất sạch sẽ, đơn giản và gọn gàng, mang đậm phong cách chủ nhân của nó.

Ngồi xuống pha ấm trà mời khách, anh cả Tất mệt mỏi xoa đôi mắt đỏ ngầu: “Hôm nọ anh nghe Trường Lâm nói rồi. Anh với Hoa Trà quả thực có duyên không phận.”

Văn Trạch Tài nhíu chặt mày: “Sợ rằng không chỉ là có duyên không phận thôi đâu anh. Sắc mặt anh hôm nay xấu lắm, hay là để em tính cho anh một quẻ.”

Nhớ lại sự việc mới phát sinh hôm qua, anh cả Tất trong lòng tự hiểu rõ: “Thôi không cần đâu, anh biết mà. Tất cả cũng vì Hoa Trà quá để tâm tới vấn đề xuất thân, cảm thấy mình không xứng với anh nhưng lại không muốn buông tay. Hôm qua cô gái mà mẹ anh làm mai có việc xuống khu này công tác. Đôi bên chỉ vừa gặp mặt, chưa kịp nói câu gì thì Hoa Trà đột ngột từ đâu xông đến, đẩy người ta ra giữa đường, suýt chút bị xe cán!”

Cứ nghĩ tới chuyện này là thần kinh anh căng ra, đầu đau như búa bổ.

Triệu Đại Phi há hốc miệng: “Trời ơi, đấy chẳng phải là mưu sát hay sao?”

Anh cả Tất nhắm chặt mắt, cố lấy lại bình tĩnh: “Cũng may đối phương không truy cứu trách nhiệm hình sự, chỉ yêu cầu xin lỗi. Nhưng cảm xúc của Hoa Trà quá kích động, rất không bình thường. Trạch Tài, anh có thể thỉnh chú…”

“Có thể!”

Chưa đợi anh cả Tất nói hết câu, Văn Trạch Tài đã gật đầu đồng ý ngay. Bởi vì cá nhân anh cũng rất tò mò và hứng thú với lông mày quỷ mi.

“Thế chúng ta đi liền nhá, chắc giờ này cô ấy đang ở quán trà.”

Dứt lời, anh cả Tất gấp gáp chạy vào phòng ngủ thay đại bộ quần áo rồi ba anh em lên đường.

Bên ngoài trời nắng như đổ lửa, mọi người toàn thích trốn vào tiệm trà tránh nóng tranh thủ tán dóc vài ba câu chuyện tầm phào, thành thử ra tiệm trà đông nghịt, các bàn đều chật kín, tiếng cười tiếng nói lao xao ồn ào.

Hoa Trà bận rộn luôn chân luôn tay, nhưng khi nhìn thấy nhóm khách mới đi vào có cả anh người yêu, cô ấy chợt đứng khựng lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp bao gồm kinh ngạc, vui mừng nhưng phần nhiều là hoài nghi.

Cô săm soi nhìn ra sau lưng anh cả Tất, mặc dù phát hiện đó là hai người đàn ông thì cũng không buông lòng cảnh giác mà ngược lại càng khoá chặt ánh mắt vào Văn Trạch Tài, người có gương mặt điển trai tuấn tú hơn.

Văn Trạch Tài bình tĩnh thông báo: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Nghe vậy, Hoa Trà mới nhẹ nhàng thở phào còn anh cả Tất thì đen kịt mặt, xấu hổ muốn độn thổ!

Hoa Trà không hề nhận ra phản ứng khác thường của anh người yêu, lại đon đả bưng trà mời khách, hồn nhiên như không có chuyện gì.

Anh cả Tất ái ngại xin lỗi Văn Trạch Tài rồi mời hai người họ vào chiếc bàn quen thuộc mình thường ngồi.

Dù tiệm đông hay vắng thì Hoa Trà luôn giữ chiếc bàn này lại cho anh. Cảm giác được quan tâm đặc biệt khiến anh cả Tất ấm lòng vô cùng, cái cảm xúc khó chịu ban nãy cũng từ từ tiêu tan.

“Gần đây cô ấy luôn nghi thần nghi quỷ, lắm lúc anh thực sự không chịu nổi nữa. Mặc kệ anh hứa hẹn bằng cả tấm chân tình, dốc lòng dốc sức chuẩn bị những thứ cô ấy thích thì cô ấy vẫn không tin anh. Ngược lại luôn cảm thấy trước sau gì anh cũng bỏ rơi cô ấy để đến với người khác, chú nói thế có mệt không cơ chứ?!” Anh cả Tất buồn phiền thở dài.

Trong tình yêu, niềm tin là điều quý giá nhất. Nếu yêu mà không tin thì chẳng khác nào đeo gông vào cổ, dằn vặt đay nghiến làm khổ nhau!

Trên gương mặt Hoa Trà, không chỉ có đôi mày mang tướng quỷ mà xung quanh mắt cũng dày đặc hắc khí, Văn Trạch Tài nói ngay: “Cô ta không phải thiếu cảm giác an toàn mà là sợ hãi, bất an vì đối thủ quá mạnh, quá ưu tú. Đâm ra đa tâm đa nghi, thậm chí đã bắt đầu nghĩ tới đường ngang ngõ tắt hòng trói anh lại bên mình.”

“Đường ngang ngõ tắt?” Anh cả Tất sửng sốt.

Triệu Đại Phi thêm lời: “Nếu thật sự như thế thì quá nguy hiểm. Khó trách ấn đường anh chuyển đen, coi chừng đại hoạ sắp giáng xuống, anh phải tuyệt đối cẩn thận đấy Tất đại ca!”

Đúng lúc này, Hoa Trà bưng đồ uống tới. Ba người nhịp nhàng chuyển sang chủ đề khác.

Hoa Trà đặt khay xuống, tự tay bày chén tách, chu đáo rót trà cho từng người một.

Xong đâu đó, cô mới cười nói với Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi: “Hình như trước đây hai vị chưa từng tới đây lần nào.”

Văn Trạch Tài nhận trà, đáp lời: “Đã từng tới rồi. Tôi là đoán mệnh sư, cô có muốn để tôi tính cho cô một quẻ không?”

Hoa Trà kinh ngạc: “Ồ, thì ra ngài chính là Văn đại sư, anh Thành vẫn thường xuyên nhắc tới ngài.”

Dứt lời, cô thẹn thùng khẽ liếc mắt đưa tình.

Anh cả Tất rụng rời con tim, vươn tay kéo người đẹp ngồi xuống bên cạnh: “Văn đại sư tính đúng như thần, em thử đi.”

Hoa Trà khẩn trương hỏi: “Tính nhân duyên sao?”

Văn Trạch Tài không đáp, chỉ đưa cho cô ta ba đồng vàng rồi nói: “Tập trung nghĩ tới điều bản thân mong muốn nhất rồi thảy ba lần.”

Hoa Trà cầm lấy ba đồng vàng, cuộn chặt trong lòng bàn tay, do dự nhìn người yêu.

Anh cả Tất mỉm cười, tặng cô ấy một ánh nhìn khích lệ.

Hoa Trà cắn môi, nhắm mắt suy nghĩ rồi gieo quẻ.

Dựa vào quẻ tượng, Văn Trạch Tài phán: “Việc mà cô mong cầu…nếu là trước đây hẳn vẫn còn một đường sinh cơ. Nhưng hiện tại cô đã sa vào vũng lầy, phạm phải bối sát (1), làm tốt không ai nhớ, cầu người thì vô vọng, lại còn gây thù chuốc oán. Nếu cứ tiếp tục đi xuống, cô sẽ mất hết tất cả những gì đã và đang có trong tay.”

“Nên nhớ trước khi làm điều gì, hãy tự hỏi bản thân mình ba câu: có thể không - có đáng không - có hối hận không.”

Sắc mặt Hoa Trà dần tái nhợt. Cô ta rất thông minh, có thể nghe hiểu ẩn ý trong câu chữ của Văn Trạch Tài. Biết Văn Trạch Tài đã nhìn thấu âm mưu của mình, cô ta sợ hãi và hoảng loạn, vội vàng viện cớ bận việc chạy ra sau bếp né tránh.

Anh cả Tất ngơ ngác, đang muốn đuổi theo thì bị Văn Trạch Tài kéo lại

“Anh xem cái này đi đã.”

Văn Trạch Tài lấy ra hộp chu sa vẫn luôn mang theo bên mình, bỏ một ít vào chén trà của anh cả Tất. Ngay tức thì, nước trà sôi lên sùng sục. Đợi tới khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, trên mặt nước liền xuất hiện một con vật nho nhỏ, nhìn như con sâu, đang bơi loăng quăng.

“Đây là gì?” Anh cả Tất lợm giọng, cảm thấy cổ họng nhộn nhạo muốn nôn. Cũng may ban nãy anh chưa đụng đến chén trà, chứ nếu uống rồi chắc chắn anh sẽ nôn ngay tại chỗ.

“Đây là cổ, cô ta muốn hạ tình cổ lên anh”, Văn Trạch Tài nhàn nhạt đáp rồi ra hiệu cho Triệu Đại Phi đem đi đổ.

Thấy anh cả Tất cứ ngồi đần ra, bàng hoàng không tin, Văn Trạch Tài liền nói tiếp: “Uống trà cùng chúng em là thời điểm anh buông bỏ mọi phòng bị. Tất đại ca, nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành, có những việc một khi đã xảy ra là không thể quay đầu!”

Thật lâu sau, anh cả Tất mới đau khổ rũ mắt nói: “Anh hiểu rồi!”

“Còn có cô gái được mẹ anh mai mối nữa, tốt nhất anh dặn cô ấy nên cẩn thận một chút”, Văn Trạch Tài thật lòng nhắc nhở.

“Vạn sự cẩn thận.”

Anh cả Tất chỉ gật gật trong vô thức, ngoài ra không nói được thêm câu gì.

Việc Văn Trạch Tài có thể làm chỉ đến đây thôi, còn anh cả Tất có thành công tránh khỏi kiếp nạn này hay không thì phải dựa vào chính bản thân anh ấy.

===

Chú thích:

(1)Xung bối sát: bị vu khống, bị tiểu nhân quấy phá đâm thọt sau lưng. Có tài nhưng không có thời cơ, có bản lĩnh nhưng không tạo được thời thế và không được trọng dụng tại nơi làm việc, bị phá hoại trong việc làm ăn buôn bán. Con cái bị ảnh hưởng tới thanh danh.