Văn Trạch Tài và Tần Dũng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài. Lúc này, Tần Dũng mới hiếu kỳ thắc mắc: “Đại sư, không lẽ người ta có thể che giấu cảm xúc lâu như vậy sao?”
“Đương nhiên có thể!” Văn Trạch Tài gật đầu, “Anh nghĩ chuyện này phải kéo dài từ rất lâu rồi, rất có khả năng từ trước khi xuất giá bà Trương đã học được cách đè nén bản thân, giấu nhẹm đi những suy nghĩ thật.”
Thế nên mới đủ kinh nghiệm diễn xuất như thần, dễ dàng lừa dối tất cả mọi người. Kể cả trong lòng có bất mãn tới mấy thì ngoài miệng vẫn thơn thớt nói cười như không.
Tần Dũng mạnh dạn phỏng đoán: “Phải chăng bà ấy một mình vào rừng tìm chỗ phát tiết. Và thứ kia đã nhân cơ hội đó xâm nhập vào cơ thể bà ta nên mới dẫn tới cớ sự này?"
Văn Trạch Tài khẽ gật đầu thay cho câu trả lời.
Chạy được một đoạn, anh ba Trương mới sực nhớ mình bỏ quên hai vị khách quý, anh ảo não dừng bước đứng đợi.
Khi Tần Dũng và Văn Trạch Tài đi tới nơi, anh ba Trương liền khom lưng xin lỗi: “Văn đại sư, ban nãy tôi thất thố quá, xin đại sư bỏ qua cho.”
Văn Trạch Tài vươn tay nâng anh ta dậy: “Không sao, cảm xúc bình thường thôi, anh đừng tự trách.”
Anh ba Trương níu lấy tay Văn Trạch Tài, tha thiết cầu xin: “Mặc kệ mẹ tôi là người thế nào thì tôi cũng là con trai bà. Tôi…tôi hy vọng bà được sống thoải mái, thích gì làm đấy, yêu nói yêu, ghét nói ghét. Nếu có gì bất mãn hay không vừa ý thì cứ thể hiện ra, đừng uất nghẹn trong lòng. Chứ cứ ôm khư khư một mình rồi lâu lâu bùng phát….”
Chắc anh cũng sớm về chầu ông bà ông vải mất thôi!
Văn Trạch Tài hoàn toàn có thể hiểu và thông cảm cho tấm lòng của anh ba Trương. Nhưng bà Trương có chịu hiểu và thay đổi hay không lại là chuyện khác.
Rời khỏi Trương gia, ba người nhanh chóng đi lên núi. Anh ba Trương khua tay múa chân chỉ: “Chính là chỗ này. Đây là phần đất rừng đội sản xuất phân cho gia đình chúng tôi. Cần củi lửa gì đó, nhà tôi toàn lên đây đốn.”
Diện tích khu này khá rộng, phần lớn đều là cây tùng với các nhánh tua tủa xoè rộng. Gỗ tùng nhẹ, dễ bén, cháy đượm nên luôn là sự lựa chọn hàng đầu trong việc sưởi ấm và nấu nướng. Tuy nhiên phải dùng rìu hoặc rựa thì mới phạt được các nhánh con xuống, không thể bẻ bằng tay không.
Văn Trạch Tài đi xung quanh, kiểm tra thật kỹ từng chỗ một. Chỉ cần là phần đất trực thuộc địa phận của Trương gia, anh đều không bỏ sót. Cuối cùng, anh dừng lại trước một cây tùng cổ thụ, thân nó xù xì, một vòng tay ôm không xuể và phải cao cỡ hai chục mét. Nhưng nếu đưa mắt nhìn xuống gốc cây sẽ phát hiện một vài vết cào lạ thường.
Tần Dũng ngồi xổm xuống, nhanh tay gạt đống lá khô, gỗ mục, cỏ dại ra, ngay lập tức rễ cây lộ ra cùng rất nhiều các vết cào, cũ có mới có, to nhỏ dài ngắn khác nhau. Và không khó để nhận biết đây là do con người gây nên.
Anh ba Trương hít ngược một ngụm khí lạnh: “Đây…đây là…?”
Trong đầu chợt lướt qua hình ảnh mười đầu móng tay luôn cụt ngủn của mẹ mình, đáy lòng anh bỗng hụt hẫng và tuyệt vọng khôn cùng.
Văn Trạch Tài ra hiệu cho Tần Dũng lấp rễ cây lại, rồi quay sang nói với anh ba Trương: “Vật chất đó là do bà nhà tự mình mời gọi. Nếu muốn gỡ nó ra, trước mắt phải khiến bà nhà cao hứng, vui vẻ lên đã.”
“Khiến bà vui vẻ? Bằng cách nào?” Anh ba Trương cùng đường bí lối. Với cái tính khí nóng nảy hiện tại, chỉ mong mẹ đừng nổi trận lôi đình đã là tốt lắm rồi, làm sao dám nghĩ đến chuyện chọc bà vui, có mà chọc chửi thì có ấy!
Văn Trạch Tài hỏi thêm: “Bên ngoại anh còn những ai?”
“Còn bác tư nhưng khổ nỗi mẹ tôi và bác ấy không ưa nhau, cạch mặt bao năm nay rồi. Tết nhất hay giỗ chạp cũng chỉ có đám hậu bối chúng tôi qua lại thôi, chứ hai người họ tuyệt đối không chịu nhìn mặt nhau”, anh ba Trương rầu rĩ nói.
Văn Trạch Tài gật gù, như vậy kể cũng khó, không chừng gặp lại ông anh trai, bà cụ lại càng kích động hơn ấy chứ. Anh lập tức chuyển phương án khác: “Thế các con anh thì sao?”
Hai mắt anh ba Trương tức thì vụt sáng. Mấy nay mẹ chửi hết người này tới người nọ, chỉ có hai đứa nhỏ nhà mình là tuyệt nhiên không đả động tới. Cách này có vẻ khả thi đấy! Anh ba khấp khởi mừng thầm: “Tôi lập tức đi lên huyện đón thằng út về.”
Anh ba Trương gấp rút bắt xe lên huyện, còn Văn Trạch Tài và Tần Dũng thì đi bộ về Trương gia. Lúc này, bà Trương vẫn ngủ say sưa. Nếu lại gần sẽ còn nghe được cả tiếng ngáy khe khẽ.
Điều này chứng minh Văn Trạch Tài không hề tổn thương đến bà, khiến vợ chồng anh ba Trương rất mừng và càng thêm tin tưởng.
Đại viện Trương gia khang trang rộng lớn nhưng phòng cho khách lại chỉ có một gian và dĩ nhiên nó được dành cho Văn Trạch Tài, còn Tần Dũng thì nghỉ tạm tại căn phòng của cậu con trai lớn.
Giờ mới là đầu buổi chiều, vừa lúc cho hai anh em ngả lưng trong chốc lát.
Khi anh ba Trương dẫn thằng út Trương Phong về tới nhà thì trời cũng đã ngả bóng về Tây.
Bà Trương vẫn ngủ say li bì. Văn Trạch Tài hướng dẫn chị ba Trương cách thức để đút cháo và nước cho bà, giống như cách ban nãy anh đã làm.
Đã nhiều ngày rồi không nghỉ ngơi đàng hoàng, kiểu này chắc bà phải ngủ tới trưa mai mới tỉnh.
Trương Phong đang học trung học. Thoạt nhìn, nó có vẻ giống mẹ nhiều hơn với nước da trắng hồng và dáng người hơi gầy, dong dỏng cao, nom rất thư sinh.
Vì sợ ảnh hưởng tới chuyện học hành của con cái nên anh chị giấu nhẹm, không báo cho đứa nào hết. Ban nãy trên đường từ trường về nhà, anh ba Trương mới tóm tắt sơ qua tình hình của bà cho con nghe.
Là một người có học thức và tư tưởng tiến bộ, lẽ dĩ nhiên Trương Phong rất bài xích phong tục mê tín dị đoan cổ hủ. Song cậu vẫn còn biết lịch sự, không nói thẳng trước mặt mà tế nhị kéo cha ra sân nói chuyện riêng: “Cha à, con thấy vẫn nên đưa bà đi bệnh viện khám thì hơn. Có thể bệnh viện huyện không đủ trang thiết bị y tế, bác sĩ cũng không giỏi nên mới không tìm ra bệnh. Ở huyện không được thì mình lên tỉnh, lên trung ương. Tóm lại là con tin y học chứ không tin thầy bà đâu!”
“Suỵt, cái thằng ngốc này!” Anh ba Trương gõ nhẹ lên trán con cảnh cáo, sau đó nói bằng tông giọng không thể tôn sùng hơn: “Đừng có mà ăn nói linh tinh kẻo đại sư nghe được là chết đấy. Cha biết con đọc nhiều sách, hiểu biết hơn cha mẹ nhưng người ta cũng không phải là dạng không có văn hoá đâu con. Văn đại sư là sinh viên đại học Liêu Thành đấy!”
Trương Phong há hốc miệng sửng sốt: “Đại học Liêu Thành? Thế sao không đi học mà lại tới đây hành nghề bói toán?”
Đã thế cánh tay còn bó một cục treo lủng lẳng trước ngực, chả biết là đi đánh nhau hay xem bậy xem bạ bị người ta chém cho nữa!
Tuy nhiên, anh ba Trương vẫn một lòng kính trọng: “Thì bởi vì Văn đại sư quá thông minh nên được đặc cách, không cần phải tới trường mỗi ngày chứ còn sao nữa!”
Nguyên nhân vì sao Văn đại sư không đi học quả thực anh cũng không rõ lắm. Chỉ là nghe người dân ở khu phố cổ nói vậy thì anh cũng biết vậy thôi. Nhưng qua tiếp xúc, anh khẳng định những lờn đồn đó không phải vô căn cứ. Văn đại sư quả thực là một người bản lĩnh phi phàm, tài năng xuất chúng.
Trương Phong thở dài bất lực, biết rõ cha mẹ bị lừa nhưng chẳng thể can gián, bởi cậu biết giờ có nói gì cũng vô ích, cha mẹ nhất định sẽ không tin. Chi bằng im lặng chờ đợi, tới khi nào những người kia để lộ sơ hở, cậu sẽ đứng ra vạch mặt kẻ lừa đảo.
Đúng như Văn Trạch Tài dự đoán, trưa hôm sau, bà Trương thức giấc. Vừa hé mắt đã nhìn thấy thằng cháu trai yêu quý, bà Trương kinh hỷ chống thân thể ngồi dậy: “Sao lại về? Hôm nay có phải cuối tuần đâu?”
Cho tới giờ bà vẫn không hiểu tại sao nhà trường phải phân biệt đầu tuần với chẳng cuối tuần. Rõ ràng đã có thứ ngày tháng rồi còn gì, đúng là mấy kẻ lắm chữ toàn thích văn vở vẽ chuyện. Song dù vậy cũng chẳng cản trở bà khắc sâu hai chữ “cuối tuần”, bởi đó là ngày thằng cháu yêu được nghỉ học về chơi với bà.
Thấy thần sắc bà tỉnh táo, thái độ ôn hoà nhã nhặn, khác hẳn với dáng vẻ hùng hổ vô lý trong lời kể của cha mẹ, Trương Phong lấy làm vui mừng, cười đáp: “Cháu được nghỉ mấy ngày cơ bà ạ, tại trường đang xếp bàn ghế chuẩn bị cho kỳ thi chuyển cấp sắp tới.”
“Thi à, ờ ờ, thôi về đây chơi với bà”, bà Trương tươi cười tíu tít rồi chợt xụ mặt, đau lòng nói: “Mới bao lâu không gặp mà sao đã gầy đi thế này hả, cái thằng này, lại ham học không chịu ăn uống tử tế đây mà!”
Trương Phong nhu hoà đáp: “Bà ơi, cháu khoẻ lắm, bà mới gầy…”
Vừa nói cậu vừa vén gọn mái tóc pha sương của bà sang một bên rồi quay ra nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ lại mà xem này, bà vẫn bình thường mà.”
Lúc nói ra lời này, Trương Phong cố ý nhìn lướt qua Văn Trạch Tài.
Tuy nhiên chưa được bao lâu thì bà Trương đột nhiên sa sầm nét mặt, gạt phắt tay thằng cháu ra, cả giận mắng: “Gớm, một tiếng mẹ, hai tiếng mẹ ngọt xớt, xem ra mày cũng y chang thằng cha mày, đồ ăn cháo đá bát, vô ơn bạc nghĩa! Bao công tao chăm bẵm, bế ẵm từ khi còn nằm ngửa trên tay, thế mà giờ đây mày chỉ biết đến mẹ mày thôi phỏng?”
Lời chưa dứt, bà đã co chân đạp Trương Phong văng xuống giường. Sau đó hất tung chăn màn, điên cuồng kiếm búa.
Trương Phong choáng váng, cứ ngồi ngây ra như phỗng.
Văn Trạch Tài nhanh tay kéo nó qua một bên rồi tiến tới phía sau bà Trương, dứt khoát châm cây kim vào vị trí cũ.
Tức khắc, bà Trương yên tĩnh trở lại.