Mặc dù tự tin trên nhiều lĩnh vực nhưng đối với đời sống sinh hoạt vợ chồng, Văn Trạch Tài chính là tấm chiếu mới toanh. Ngàn vạn lần anh không nghĩ mẹ vợ lại dành sự quan tâm đặc biệt tới chuyện thầm kín của hai vợ chồng, đã thế còn mang ra bàn luận công khai rồi cổ vũ nhiệt tình nữa chứ. Vì quá bỡ ngỡ không biết phải đổi diện thế nào, cực chẳng đã Văn Trạch Tài bèn chạy tọt ra sau nhà núp tạm, đợi mẹ vợ về rồi anh mới dám thò mặt ra.
Nhìn cái gương mặt sượng trân cùng bộ dáng mất tự nhiên của chồng là Điền Tú Phương biết anh nhà đã nghe hết đoạn hội thoại tế nhị ban nãy rồi!
Điền Tú Phương ngượng chín người, nhắm mắt nhắm mũi giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, mẹ không có ý gì đâu. Anh…anh đừng suy nghĩ nhiều nhá?!”
Văn Trạch Tài hít sâu một hơi, sau đó tiến tới đan tay mình vào tay vợ, kiên định nói: “Coi bộ những gì anh thể hiển vẫn chưa đủ khiến mẹ an tâm. Xem ra anh cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được.”
Ngay lúc Điền Tú Phương định cất lời thì Văn Trạch Tài nói tiếp: “Em nhất định phải tin tưởng anh, phải cho anh cơ hội quan tâm, chăm sóc và che chở cho em. Anh sẽ nỗ lực để không những mẹ mà cả cha và anh cả cũng được an tâm.”
Lời hứa hẹn quá đỗi ngọt ngào khiến trái tim Điền Tú Phương phút chốc tan chảy. Lần đầu tiên trong đời, người phụ nữ truyền thống ấy chủ động siết chặt tay chồng bày tỏ lòng quyết tâm son sắt đời này kiếp này sẽ mãi ở bên anh, cùng anh đi hết con đường phía trước, dù gian nan bão tố, dù chông gai gập ghềnh cũng quyết không từ nan.
===
Kể từ ngày bà Tả được con trai đón lên huyện thành, người dân trong thôn bắt đầu thay đổi cách nhìn về Văn Trạch Tài. Giờ đây mỗi khi nhắc tới anh sẽ không còn những cái lắc đầu ngao ngán, những danh xưng đầy tính miệt thị tỉ như tên du thủ du thực, gã lưu manh côn đồ nữa. Mà thay vào đó, họ nể trọng gọi anh là Văn thanh niên trí thức như vốn dĩ phải vậy.
Tuy nhiên có người thuận thì ắt có kẻ chống đối, và ở trong trường hợp này, thành phần đi ngược số đông chính là Trương Tam.
Ông ta quyết phải đối đầu với Văn Trạch Tài bằng được mặc kệ bà vợ ngày ngày ra rả khuyên ngăn: “Văn thanh niên trí thức đã nói rồi, ông năm nay xui dữ lắm, tốt hơn hết là ở yên trong nhà cho tôi nhờ. Đừng đi ra ngoài quậy phá nữa, rủi gặp phải bất trắc gì thì mẹ con tôi biết sống làm sao.”
Đấy, vợ con đã nói hết nước hết cái chỉ còn thiếu điều quỳ xuống van xin nữa thôi thế mà Trương Tam vẫn ngoan cố tới cùng: “Còn lâu tôi mới tin ba cái chuyện mê tín….”
Đang thao thao bất tuyệt thì từ ngoài ngõ truyền vào tiếng cười nói xôn xao, Trương Tam lập tức đẩy vợ sang một bên, nhào ra sân rồi gào toáng lên: “Dân làng này bị cái tên du thủ du thực kia lừa rồi !!!”
Bà Trương ba chân bốn cẳng vội vàng lao theo, níu lấy tay chồng: “Ối ông ơi, tôi xin ông, ông đừng nói linh tinh nữa có được không?”
Mặc dù vậy Trương Tam cũng chẳng màng, ông ta vẫn gân cổ gào hét ầm ĩ: “Bà con mau tỉnh táo lại đi, kỳ thực Văn Trạch Tài đã quen biết với Bí thư Mã từ lâu rồi. Đừng quên tiệm sách nơi Văn Trạch Tài làm việc cũng chính là địa điểm đầu tiên Bí thư Mã ghé ngang khi tới trấn mình. Chắc chắn bọn họ đã gặp gỡ, nói chuyện. Và sau khi biết được bí mật Mã Trung Nguyện đang đi tìm mẹ, Văn Trạch Tài liền len lén về thôn diễn một cảnh bói toán hòng lừa gạt bà Tả và tất cả dân làng. Kỳ thực, thằng đó đang muốn kiếm tiền để chuẩn bị đi học đại học đấy. Mọi người đừng tin ba cái lời bói toán vớ vẩn, thằng đó chả có tài cán mẹ gì, chỉ giỏi khua môi múa mép, lừa đảo những người nhẹ dạ cả tin thôi. Cái thằng khốn kiếp, đã sống lỗi lại còn dám lên mặt chửi tao. Có giỏi thì trù thử cho tao xem nào. Bố mày lại chẳng sợ quá!”
Dứt lời, Trương Tam nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất bày tỏ thái độ khinh ghét đến cùng cực.
Rất nhanh, những lời này được truyền đi khắp làng trên xóm dưới. Dĩ nhiên một khi xuất hiện luận điểm trái chiều sẽ lập tức dẫn tới các cuộc thảo luận, tranh cãi. Và kết quả là không ít người dân bắt đầu lung lay, cảm thấy lý lẽ Trương Tam đưa ra rất có sức thuyết phục.
Thôn dân Giáp mặt mày nghiêm trọng, khẽ vuốt cằm gật gù phân tích: “Tôi nghĩ ông Trương nói không sai đâu. Có lẽ hơn tháng trước Văn Trạch Tài đã gặp đồng chí bí thư rồi. Sau đó mới rắp tâm bày ra cái trò coi bói cho bà Tả. Không những vậy còn cố tình loan tin cho tất cả chúng ta cùng biết đến chuyện này. Thế nhưng hắn không dẫn Bí thư Mã về ngay mà để kệ cho chúng ta chờ đợi chơi vậy đó. Cho tới khi mọi người gần mất hết kiên nhẫn, hắn mới hạ màn. Thấy chiêu này cao tay không? Mọi người càng kinh ngạc bao nhiêu thì sẽ càng ra sức tung hô bấy nhiêu. Một đồn mười, mười đồn trăm cuối cùng từ trong thôn ra tới ngoài thôn, sẽ không một ai không biết đội sản xuất Lợi Hoà có một Văn đại sư tài giỏi đến mức nào!”
Ngay lập tức, thôn dân Ất đưa ra bàn tính: “Tiền phí một lần là mười đồng. Giả dụ mỗi ngày hắn chỉ nhận xem cho một người, vậy một tháng có thể thu về…ôi mẹ ơi…nhiều kinh khủng luôn!”
Tháng thiếu tháng đủ tính tròn 30 ngày cho chẵn, mỗi ngày kiếm 10 đồng, vị chi một tháng là 300 đồng.
Trời đất những 300 đồng cơ đấy, không phải con số nhỏ đâu. Từng ấy gần bằng thu nhập cả năm của công nhân nhà nước rồi! Thật không thể tin được!
Nghe tới con số hàng trăm, những người có mặt ở đây không khỏi giật mình khiếp sợ. Họ chụm đầu bàn tán hăng hái hơn, không ngừng chửi rủa Văn Trạch Tài bất nhân thất đức.
Nãy giờ ngồi im lặng một góc trầm ngâm suy tư, lúc này Vương Thủ Nghĩa mới lên tiếng nói ra suy nghĩ của bản thân: “Nhưng tôi thấy bảo Văn Trạch Tài không thu tiền của Bí thư Mã. Hơn nữa cái hôm xem cho bà Tả cũng chỉ lấy có một hào thôi.”
“Haha, đồng chí Vương à, anh hãn còn xanh và non lắm!” Vu Quảng Bình khinh khỉnh buông lời chế giễu.
Tuy đang què một chân nhưng Vu Quảng Bình không ngại chống nạng lết ra đây hóng chuyện thị phi.
Đảo mắt nhìn quanh mọi người một lượt, Vu Quảng Bình nhếch mép cười lạnh: “Xét về tâm cơ, nếu Văn Trạch Tài đứng số hai thì chắc chắn không ai dám nhận số một. Mọi người ngẫm lại mà xem, Bí thư Mã đường đường là Bí thư huyện uỷ. Một người đức cao vọng trọng như vậy tội gì phải lấy tiền, lấy quan hệ có phải tốt gấp vạn lần không? Hừ, Văn Trạch Tài chỉ muốn mượn cơ hội lần này làm bàn đạp giúp anh ta xây dựng danh tiếng thôi. Một khi đã nổi tiếng thì sợ gì không kiếm được tiền. Mọi người nói có phải không?”
Ồ, đúng là người có ăn có học có khác, tầm nhìn sâu rộng, nói năng đâu ra đấy. Thế là đám thôn dân bắt đầu ào ào lên như ong vỡ tổ, rối rít tán đồng:
“Đúng đúng, rất chí lý chí tình. Tôi đồng ý với quan điểm của thanh niên trí thức Vu.”
“Tôi nữa, tôi cũng tán đồng. Bà con nên nhớ rằng Văn thanh niên trí thức là người có văn hoá đấy, chúng ta dân trí thấp không đấu lại được đâu.”
Moá, cái gì vậy trời, đang cùng hội cùng thuyền tự nhiên lại đâm nhau một phát là sao?! Vu Quảng Bình đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cũng là người có văn hoá đấy!”
Ngay lập tức, mọi người đồng loạt ngậm chặt miệng. Rồi một lát sau lại rào rào chuyển qua chủ đề chiếc xe đạp mang nhãn hiệu Thượng Hải.
Chính miệng Bí thư Mã khẳng định không đưa xe cho Văn Trạch Tài, thế thì chỉ có một khả năng duy nhất đó là Văn Trạch Tài đã lừa được một mối khác.
Cứ thế, tiếng đồn đoán vô căn cứ không ngừng nhân rộng và lan đi khắp nơi. Rất nhanh, nó đã thổi tới tai Điền Kiến Quốc. Anh quyết định bỏ hết việc, đi ra đầu thôn đứng đợi cậu em rể.
Xế chiều, Văn Trạch Tài về gần tới đầu thôn đã thấy ông anh vợ đang chắp tay sau đít, đi qua đi lại xem chừng sốt ruột dữ lắm.
Ủa? Anh ấy ra đây làm gì nhỉ? Văn Trạch Tài khó hiểu đạp xe tới gần, cất tiếng gọi: “Anh cả!”
Điền Kiến Quốc nhíu chặt mày, đắn đo suy nghĩ một hồi rồi cuối cùng cắn răng nói: “Về nhà nói sau!”
Dứt lời, anh lập tức xoay người, hùng hổ bỏ đi trước.
Văn Trạch Tài nghệt mặt, vội vàng dắt xe đạp ngoan ngoãn đuổi theo sau.
Dọc đường, cả hai đồng nhất giữ trạng thái im lặng, chả ai nói với ai câu nào. Kỳ thực Văn Trạch Tài rất muốn điều tiết bầu không khí căng thẳng này thế nhưng nhìn sắc mặt ông anh vợ hằm hằm thế kia, bố bảo anh cũng chả dám mở lời. Vả lại chưa chắc mình tung đề tài ra người ta đã vui vẻ hưởng ứng ấy chứ. Thôi thì cứ để xem tình hình thế nào rồi tính tiếp vậy!
Điền Kiến Quốc dẫn đường, anh không đi về nhà mình mà trực tiếp rẽ vào nhà em gái.
Lúc này, Điền Tú Phương đang nấu cơm trong bếp còn Hiểu Hiểu thì đang cắm cúi làm bài tập.
Vừa trông thấy bác cả, Hiểu Hiểu lập tức buông bút, chạy ào tới, cái miệng ngọt xớt hô to: “Bác cả!”
Nhìn thấy cháu gái, sắc mặt Điền Kiến Quốc vốn đang đen kịt lập tức mềm mại hẳn ra. Anh khom lưng bế bổng Hiểu Hiểu lên, bật cười vui vẻ: “Ái chà, con mèo con của bác, hôm nay đi học có ngoan không?!”
“Cha…ngoan…”
Vì được ẵm lên cao nên Hiểu Hiểu mới phát hiện cha đang đi ở phía sau, thành ra bé ngọt ngào chào cha trước rồi mới trả lời câu hỏi của bác cả. Mặc dù chỉ là sự kết hợp rất đỗi ngẫu nhiên của con trẻ nhưng lại vô tình khiến người lớn giật mình.
Văn Trạch Tài bối rối sờ sờ cánh mũi còn Điền Tú Phương thì không nhịn được bật cười thành tiếng: “Hiểu Hiểu đừng quậy bác, mau đứng xuống đi con. Anh cả, ông xã hai người mau rửa mặt rửa tay rồi vào ăn cơm cho nóng.”
Ông xã? Lần đầu tiên được gọi bằng danh xưng này, Văn Trạch Tài vừa bất ngờ vừa kinh kỷ cực độ. Anh sung sướng cười tít mắt: “Ừ, anh vào ngay đây!”
Tinh ý phát hiện ra bầu không khí có phần ái muội, Điền Kiến Quốc lập tức ẵm Hiểu Hiểu tiến vào nhà chính, trả lại không gian riêng tư cho đôi trẻ thích liếc mắt đưa tình tới khi nào chán thì thôi.
Tranh thủ chỉ còn lại hai vợ chồng, Điền Tú Phương liền nhanh chóng tóm tắt sơ qua tình hình ngày hôm nay: “Lúc chiều anh cả sang đây giúp nhà mình gia cố lại tường bao. Sau đó không biết nghe ai nói gì liền tức tốc chạy ra đầu thôn đón đường anh. Em đoán chắc có lẽ là vì mấy lời đồn đãi vô căn cứ xung quanh chiếc xe đạp kia.”
Văn Trạch Tài gật đầu tỏ ý đã hiểu. Kế đến, anh vươn tay nắm lấy tay vợ, khẽ miết nhẹ rồi ghé đầu thì thầm trấn an: “Em yên tâm. Trước khi sự việc xảy ra, anh và Bí thư Mã còn chưa từng gặp mặt lần nào thì nói chi tới chuyện quen biết. Không sao đâu, ai thích nói gì mặc họ, em đừng bận tâm. Nào, mình vào ăn cơm thôi.”
Sau bữa cơm, Văn Trạch Tài nghiêm túc giải thích tường tận mọi chuyện cho ông anh vợ nghe.
Điền Kiến Quốc cẩn thận lắng nghe từng câu từng chữ, tới khi xác nhận Văn Trạch Tài không hề nói dối, anh mới buông bỏ âu lo, thở phào nhẹ nhõm. May quá, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Không còn việc gì nữa, Điền Kiến Quốc định đứng dậy ra về. Ai ngờ Văn Trạch Tài vội vàng giữ anh lại, đặt vào tay anh một túi sữa mạch nha: “Anh cả, cái này em phải nhờ người mua giúp mới được đấy. Anh cầm về cho Đại béo và Nhị béo uống đi.”
Điền Kiến Quốc lập tức đẩy lại: “Cho chúng nó làm gì, chúng nó béo nứt cả thịt ra rồi. Dượng giữ lại cho Hiểu Hiểu bồi dưỡng đi.”
“Hiểu Hiểu cũng có mà anh, ở đây vẫn còn hẳn hai túi đây này” Vừa nói Văn Trạch Tài vừa mở giỏ xách ra chứng minh, “Anh à, nếu anh không nhận thì sau này nhà em không dám sang bên đó ăn cơm nữa đâu.”
Thế nhưng Điền Kiến Quốc vẫn một mực lắc đầu, sống chết khước từ. Cực chẳng đã, Điền Tú Phương phải trực tiếp nhét bịch sữa vào tay anh trai, bắt cầm bằng được: “Anh cả! Anh mà cứ khách sáo thế này là chúng em buồn lắm đấy!”
Mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng cuối cùng Điền Kiến Quốc cũng đành miễn cưỡng nhận lấy. Anh cảm ơn hai vợ chồng em gái rồi ôm bịch sữa đi về Điền gia.
Sau khi tiễn anh cả ra tận cổng, Văn Trạch Tài liền quay vào nhà, lấy hai cái chén pha sữa cho vợ và con gái nếm thử: “Nào hai mẹ con uống xem có ngon không này?”
Điền Tú Phương xua tay lắc đầu: “Thôi, em không cần đâu.”
“Lại đây!” Văn Trạch Tài không quát lớn, chỉ nói rất nhẹ nhàng nhưng ngữ khí cũng như thái độ cực kỳ kiên quyết, không cho phép vợ từ chối.
Quả nhiên, Điền Tú Phương không dám mè nheo nữa, cô lập tức tiến lại gần, ngoan ngoãn nâng chén sữa, nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa về phía chồng: “Thơm và béo lắm, anh cũng thử đi!”
Văn Trạch Tài không đưa tay ra nhận mà thuận thế cúi xuống uống luôn. Tuy nhiên vừa nuốt một ngụm anh đã nhăn mày nhăn mày, thậm chí còn khẽ rùng mình: “Gắt quá!”
Đứng bên cạnh, Hiểu Hiểu vừa ôm chén sữa của mình vừa hạnh phúc dạt dào: “Ngon lắm ạ. Hiểu Hiểu cảm ơn cha!”
Văn Trạch Tài xoa đầu con gái rồi quay sang bảo vợ uống hết đi, anh không tài nào nuốt nổi cái vị ngọt khé cổ này. Đợi con gái xử lý xong chén sữa, anh liền ẵm bé con ra sân rửa mặt mũi chân tay.
Trùng hợp thay, hai cha con vừa rửa ráy xong, đang định quay vào nhà thì nghe có tiếng gõ cửa.
Văn Trạch Tài thả con vào phòng khách rồi mới thong thả tiến ra mở cổng.
Ồ, tưởng ai hoá ra là anh Hạ sống ở thôn kế bên. Thế nhưng tại sao đêm hôm khuya khoắt lại diện quả thời trang quái dị thế này?! Từ đầu đến chân anh ta đen tuyền một màu, quần áo đen, giày đen, khăn trùm đầu đen, thậm chí còn không cả đốt đuốc mà cứ thế mò mẫm trong bóng đêm đen kịt.
Văn Trạch Tài khó hiểu nhìn trên nhìn dưới, nhìn trước nhìn sau một hồi. Cuối cùng không nhịn được, đành lên tiếng hỏi: “Đồng chí Hạ, sao anh lại cải trang thành bộ dạng này?”
Hạ Chính Quốc gãi gãi đầu, xấu hổ đáp: “Tại tôi sợ người ta nhìn thấy tôi tới tìm anh coi bói.”
Haha, tuy hơi thô nhưng được cái thật. Không sao, thành thật là đức tính đáng quý. Văn Trạch Tài cười khẽ, giơ tay mời khách vào trong nhà.
Đi qua gian bếp, anh tiện tay xách theo ấm nước sôi lên pha bình trà, bởi Tú Phương đang bận dỗ Hiểu Hiểu ngủ, không tiện hỗ trợ.
Tráng bình, hãm trà xong xuôi, Văn Trạch Tài mới mỉm cười hỏi: “Rồi, anh nói đi, hôm nay tìm tôi là muốn tính cái gì?”
Hạ Chính Quốc liên tục chà xát hai bàn tay vào nhau, ấp úng cất lời: “Không biết…một quẻ tốn bao tiền nhỉ?”
Văn Trạch Tài đặt ba đồng xu lên bàn rồi từ tốn đáp: “Còn phải xem anh tính cái gì đã.”
Hạ Chính Quốc gấp gáp nói: “Tôi muốn tính xem vận hạn của mình năm nay ra sao, liệu có thể có con được không?”
Tuy năm nay đã ngoài 30 nhưng Hạ Chính Quốc lại chẳng có lấy một mụn con. Kỳ thực nói không có thì cũng không hẳn, thật ra hồi hai mươi mấy tuổi anh đã có diễm phúc đón đứa con đầu lòng rồi. Tuy nhiên niềm vui ngắn chẳng tày gang, chưa đầy một tuổi, đứa bé đã bỏ hai vợ chồng anh mà đi. Sau đợt đó vợ anh cũng đậu thai vài lần nhưng kỳ lạ thay đậu lần nào là sảy lần đó, làm mọi cách cũng không thể nào giữ được.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mà chị Hạ suốt ngày bị mẹ chồng chì chiết đay nghiến là hạng đàn bà vô dụng, là con gà mái không biết đẻ trứng! Mặc cho chị hiếu thảo hiền lành, chăm chỉ chịu khó cỡ nào cũng không vừa mắt bà Hạ. Việc lớn việc nhỏ trong nhà bà đều bắt chị làm bằng hết nhưng chửi thì vẫn đều đặn như cơm bữa, chẳng bỏ sót một ngày nào.
May mắn Hạ Chính Quốc không phải kiểu đàn ông ngu hiếu. Đã rất nhiều lần anh giải thích với mẹ rằng việc con cái không thể quy kết lên đầu một mình vợ anh được, chính bản thân anh cũng có một phần trách nhiệm trong đấy. Thế nhưng bà Hạ đâu chịu, anh là con trai bà dứt ruột sinh ra làm sao bà nỡ mắng nỡ chửi. Vậy nên bao nhiêu tức giận, bực dọc đều dồn hết lên đầu người con dâu khác máu tanh lòng. Và dĩ nhiên, anh Hạ càng bênh vực, che chở vợ bao nhiêu thì bà Hạ càng ngứa mắt, càng tìm cách đày đoạ con dâu bấy nhiêu.
Một bên là vợ một bên là mẹ, Hạ Chính Quốc phiền não vô cùng. Hôm nay chán đời đi chơi lang thang ai ngờ lại nghe được người ta kháo nhau ở đội sản xuất Lợi Hoà có Văn đại sư tài giỏi lắm. Thế là anh liền đánh liều sang đây coi một quẻ xem vận hạn thế nào.
Nhấp ngụm nước cho thông giọng, Hạ Chính Quốc bắt đầu trình bày: “Vợ tôi lại cấn bầu rồi, cái thai mới được hai tháng thôi. Nhưng tôi lo lắm, không biết có giữ được không hay lại hỏng như những lần trước?!”
Nghe vậy, Văn Trạch Tài nhíu chặt mày: “Từ tướng mạo cho thấy anh hẳn phải là người đông con đông cái mới đúng. Thời gian này vợ anh hoài thai cũng đúng luôn bởi số phận đã định sẵn đích xác vào năm nay anh sẽ có thêm một đứa con nữa. Thế nhưng tại sao tất cả những đứa trước lại sảy nhỉ, đáng nhẽ chúng sẽ thuận lợi sinh ra và khoẻ mạnh lớn lên mới phải chứ?!”
Càng nghe Hạ Chính Quốc càng kinh ngạc tột độ. Nhưng rồi sắc mặt anh nhanh chóng nhuốm màu tang thương: “Tôi cũng không biết tại sao nữa. Đời này tôi sống không thẹn với lòng. Hạ Chính Quốc tôi dám vỗ ngực tuyên bố rằng tôi chưa từng làm hại bất cứ người nào, cũng chưa từng gây ra chuyện gì xấu xa, tội lỗi. Vậy mà tại sao ông trời lại bắt tôi phải chịu những dày vò này cơ chứ!”
Nếu lần này mà hỏng nữa thì coi như xong, hết hy vọng, Hạ gia tới đời anh coi như tuyệt tự tuyệt tôn. Bởi người ta đã nói rồi một lần sảy bằng bảy lần đẻ, huống hồ vợ anh đã sảy không biết bao nhiêu lần, sức khoẻ cô ấy đã giảm sút quá nhiều rồi. Hơn nữa tuổi tác cũng đã cao, phụ nữ hàng băm rồi chứ nào ít ỏi gì. Nếu tình cảnh này cứ mãi tiếp diễn, chắc cô ấy không sống nổi mất.
Trong khi Hạ Chính Quốc đang đau khổ chìm vào suy tư thì Văn Trạch Tài cũng kịp thời quan sát khuôn mặt đối phương. Anh phát hiện hai đuôi mắt Hạ Chính Quốc có hai chấm màu đỏ. Cái chấm này vô cùng nhỏ, nếu không săm soi, để ý thật kỹ mà chỉ nhìn phớt qua thì chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
Văn Trạch Tài nhíu mày hỏi: “Đuôi mắt anh nổi hai chấm đỏ. Anh có nhớ nó bắt đầu xuất hiện từ lúc nào không?”
Hạ Chính Quốc cười xoà trỏ vào mắt mình: “À, anh nói cái này ấy hả, nó có từ lâu lắm rồi. Bởi vì không đau, không ngứa, cũng chả vướng víu tầm nhìn nên tôi mặc kệ, không quan tâm lắm.”
Tới đây, Văn Trạch Tài tức thì nghiêm mặt. Anh vươn tay, cẩn thận kiểm tra hai bên sườn mặt Hạ Chính Quốc. Quả nhiên anh sờ thấy ở hõm phía sau tai Hạ Chính Quốc nổi lên một đường gân xanh rất mảnh nhưng điều đáng nói là cái gân này nhúc nhích như thể có con gì đó đang sống ở bên trong.
Tiếp theo, Văn Trạch Tài bảo Hạ Chính Quốc vươn tay trái ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Kế đến, anh đặt vào đó ngọn đèn dầu, yêu cầu đối phương ngồi im, không được động đậy. Còn mình thì đứng dậy đi tìm một cái kim khâu và rót một bát nước sạch mang lại đây.
Văn Trạch Tài hơ cây kim trên ngọn lửa một lúc, sau đó nhanh như cắt anh đâm thẳng vào đầu ngón giữa của Hạ Chính Quốc.
Nháy mắt, một giọt máu chảy ra, Văn Trạch Tài kéo chén nước sát lại cho máu nhỏ vào trong đó. Nhưng kỳ lạ thay, giọt máu như thể được bao bọc bởi một lớp màng vô hình, nó lơ lửng lặn ngụp, chìm nổi trong bát nước nhưng tuyệt nhiên không hề bị hoà tan.
Ngay tức khắc, Văn Trạch Tài nghiêm giọng phán: “Máu không tan trong nước, anh bị trúng thuật rồi!”
Hạ Chính Quốc sợ xanh máu mặt, lắp ba lắp bắp không ra chữ: “Thuật…thuật là cái gì?”