Đôi môi Chương Toàn khẽ run, hai mắt gắt gao khoá chặt gương mặt xa lạ ở phía đối diện: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Ta cũng có thể coi là sư phụ của ngươi đấy!” Nói xong lời này, Chu quản gia liền đứng dậy, tung quả táo cho Chương Toàn đang ngồi trên giường rồi nhìn thẳng vào Văn Trạch Tài: “Thật không ngờ còn có cơ hội gặp được hậu nhân của Văn gia. Bao năm ẩn nấp chốn rừng thiêng nước độc mà tổ tiên cậu vẫn có thể kiên trì sống sót tới cùng, quả là khiến người ta phải ngả mũ thán phục. Riêng về điểm này cũng đủ để chứng minh vì sao trong tứ đại gia tộc mạnh nhất thiên hạ năm đó, Văn gia luôn đứng vị trí số một!”
“Ăn hết quả táo này, coi như hiệp định của chúng ta có hiệu lực.”
Dứt lời, Chu quản gia tủm tỉm ra hiệu cho Xuân Yến tránh sang một bên rồi tự động mở cửa rời đi như chốn không người.
Nhìn quả táo nằm lăn lóc trên giường, Văn Trạch Tài nhíu mày phỏng đoán: “Ông ấy là Chu Bát thúc.”
Không hẹn mà cùng, chú Chung cũng có suy nghĩ tương tự.
Chương Toàn rũ mắt, uất ức cầm trái táo lên.
Thấy vậy, chú Chung vội vàng cản lại: “Ông định khuất phục dễ dàng như vậy sao?”
“Thế ông bảo tôi còn có sự lựa chọn nào khác à?” Bản thân Chương Toàn cũng khó chịu lắm chứ, ôm hận cả cuộc đời, dùng máu để nuôi trùng, dùng tính mạng để đánh đổi, rồi công sức mấy anh em nỗ lực suốt bao năm trời. Cuối cùng trong mắt Chu Bát thúc chỉ là trò trẻ con, nói dẹp là dẹp. Giờ không chịu thì còn làm gì được nữa, bọn họ đâu đủ năng lực phản kháng lại???
Chương Toàn lụng bụng: “Giờ mà không ăn, thể nào tối nay ông ấy cũng quay lại nhét vào mồm tôi cho xem. Hai người tin không?”
Văn Trạch Tài vội đánh mắt ra cửa sổ ngắm mây ngắm gió còn chú Chung thì giả vờ chải đầu tết tóc cho Xuân Yến. Hai người không hẹn mà cùng tảng lờ đi, giả câm giả điếc.
Thật sự mà nói thì không ai cảm thấy cam lòng hết. Bài binh bố trận lâu như vậy, đấu trí đấu dũng bạc cả đầu. Giờ kết quả ở ngay trước mắt mà lại bảo dừng. Ức không? Tất nhiên là ức chứ!
Nhưng ban nãy Chu Bát thúc đã hứa rồi, đảm bảo không để cho Chu Thất thúc được sống yên. Xét về thù thì có lẽ Bát thúc không kém cạnh bọn họ, thậm chí còn sâu đậm hơn ấy chứ. Chả thế mà ông ấy ngậm đắng nuốt cay, nhẫn nhục chịu đựng làm tôi làm mọi bên cạnh Chu Thất thúc. Chẳng qua mục đích giống nhau nhưng cách thực hiện khác nhau mà thôi. Phe Văn Trạch Tài và Chương Toàn muốn đánh nhanh giết gọn, lấy mạng đổi mạng. Nhưng Chu Bát thúc lại muốn hành hạ, dày vò kẻ thù từng chút một. Ông ta sẽ nâng Thất thúc lên cao, rồi ngay khi Thất thúc tưởng rằng sắp có trong tay tất cả mọi thứ thì giơ chân đạp lão xuống hố sâu vạn trượng, bắt lão phải sống trong sự thấp hèn, mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn mà không bao giờ với tới được.
Công nhận là có uất ức, có tiếc nuối nhưng khi nghĩ tới lựa chọn này sẽ mang lại cho Chương Toàn cơ hội sống sót thì cả Văn Trạch Tài lẫn chú Chung đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Tâm tình tốt lên một chút là chú Chung lại bật chế độ tò mò nhiều chuyện ngay: “Ủa mà tại sao ông ấy lại bảo mình là sư phụ của ông?”
Chương Toàn vừa hậm hực nhai táo vừa giải thích: “Thì sở dĩ tôi bước chân vào con đường dã thuật sư cũng là do ông ấy ban tặng chứ đâu. Năm ấy tôi tình cờ trông thấy ông ta đang hạ thuật kẻ khác. Phát hiện có người nhìn trộm ông ta chẳng chút sợ hãi mà còn nói Chu Thất thúc cũng đối phó với người khác giống vậy, nếu muốn báo thù thì biện pháp tốt nhất là dùng phương pháp tương tự.”
Chú Chung hỏi thêm: “Thế ông ấy có dạy ông thuật không?”
“Không hề!” Chương Toàn lắc đầu rồi suy sụp nằm liệt xuống giường. Có trời mới biết lúc này ông ta ngột ngạt, bức bối sắp phát điên. Rõ ràng chỉ ăn một quả táo mà như kiểu nuốt cả một xe phân trâu ấy! Chỉ muốn nôn quách ra cho đỡ tức!
Ngờ đâu không bao lâu sau Chương Toàn nôn thật. Từng bụm, từng bụm trùng lít nhít đen xì phun ra từ miệng ông ấy, khiến người khác phải rùng mình sợ hãi. Nhưng Chương Toàn lại rơi vào trầm mặc, bởi ông biết thứ này chính là Thi trùng, đáng lẽ nó phải ở trong cơ thể Chu Thất thúc mà, vậy tức là…
Đứng đợi ngoài cửa toilet, Văn Trạch Tài và chú Chung chỉ biết tần ngần nhìn nhau. Mãi sau, chú Chung mới tặc lưỡi nói: “Kỳ thực chú cảm thấy chuyện này cũng tốt.”
Văn Trạch Tài: “Ý chú là?”
Chú Chung: “Thôi buông đi!”
Văn Trạch Tài gật đầu, chỉ cần Chu Bát thúc tuân thủ lời hứa, không để lão già đó xuất hiện trước mặt bọn họ và không cho lão tiếp tục gieo rắc tai hoạ, hãm hại dân lành vô tội là được.
Chú Chung nói tiếp: “Lão Chương có thể sống sót, trở về đoàn tụ với Xuân Ni, thế là tốt nhất, phải vậy không?”
Văn Trạch Tài lại lần nữa gật đầu. Ước mơ lớn nhất của Chương Toàn là có một mái ấm của riêng mình. Giờ mơ ước đã đạt thành hiện thực rồi. Con gái đang đợi chú ấy quay về đoàn tụ.
Chú Chung tiếp tục: “Nói đúng ra thì chúng ta và Chu gia không có ân oán gì, chỉ là bất bình cho Chương Toàn và bức xúc khi thấy Chu Thất thúc quá dã man, quá tàn độc. Hiện giờ lão ta đã phải nhận kết cục thích đáng, chỉ cần gia chủ đương nhiệm không dẫn dắt Chu gia làm việc xấu thì chúng ta cũng không cần đối đầu với bọn họ nữa. Hai ông chú già này ai về nhà nấy, vui vầy niềm vui con cháu, an hưởng tuổi già. Còn cháu cũng có thể yên tâm học đại học, phát triển cửa tiệm đoán mệnh, tập trung làm ăn nuôi vợ nuôi con.”
Văn Trạch Tài chỉ nghe chứ không đáp. Với anh mà nói thì không đơn giản như vậy, bởi trên vai anh còn gánh mối thù gia tộc.
Chu gia và Văn gia đã kết thâm thù đại hận từ ngàn xưa. Và có lẽ cũng chính vì điểm này mà Chu Bát thúc không yêu cầu Văn Trạch Tài cởi bỏ mệnh thuật trên người Chu Thất thúc. Chỉ cần một ngày những vết hằn sau lưng Văn Trạch Tài chưa biến mất thì Chu Thất thúc vẫn phải chịu đựng sự tra tấn dày vò của ác mộng và chứng đau đầu.
Này cũng xem như là lão ta thay gia tộc trả nghiệp cho Văn gia đi.
Ngay trong đêm hôm ấy, lầu bảy sạch bóng không một bóng người, Chu Thất thúc biến mất không dấu vết.
Văn Trạch Tài tức khắc đăng ký khám tổng quát cho Chương Toàn. Ngoài các bệnh cũ thì không phát sinh thêm vấn đề gì mới. Mạch tượng cũng mạnh dần lên, cơ thể hồi sinh thấy rõ. Chứng tỏ Chu Bát thúc nói được làm được, không gian dối lừa gạt.
Nhưng vấn đề ở chỗ chỉ một quả táo bình thường sao có thể biến nguy thành an trong tích tắc như vậy. Chắc chắn Chu Bát thúc đã động tay động chân vào quả táo trong lúc nói chuyện, trước mắt tất cả mọi người. Chỉ có điều ông ấy làm cái gì, làm như nào thì không ai biết. Và có lẽ cũng sẽ không bao giờ có được đáp án.
Sự việc đến đây xem như kết thúc, ba chú cháu khăn gói lên tàu trở về Liêu Thành.
Cùng lúc ấy, Viên Vệ Quốc, Thương Phong và anh cả Tất vẫn đang bận rộn xử lý tàn cuộc ở Thượng Dương.
Chu Thất thúc rớt đài nhưng những năm qua Chu gia đã hại không biết bao nhiêu người vô tội, nếu chỉ xử một mình Chu Thất thúc thì e rằng không thoả đáng cho lắm. Vậy nên đám thuộc hạ thân tín của lão ta đều bị đương gia phế sạch công lực, sau đó tống vào nhà lao chịu sự chế tài của pháp luật.
Xong việc, Viên Vệ Quốc liền dắt Thương Phong về nhà.
Lúc nhìn thấy Thương Phong đứng sừng sững giữa sân, nhóc con Thiên Nam đã lập tức bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Nó bịch bịch chạy tới, nắm lấy gấu áo Thương Phong, nhoẻn miệng cười: “Nhị sư phụ!”
Thương Phong: ….
Viên Vệ Quốc đang chuẩn bị theo Văn Trạch Tài vào phòng gỡ mặt nạ, vừa nghe thấy lập tức loạng choạng bước chân, suýt chút vấp ngạch cửa ngã dập mặt.
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Đi thôi.”
Nhưng Viên Vệ Quốc nào có chịu, tức tối muốn xông ra giành giật thì ngờ đâu Thiên Nam đã bị Thương Phong bế đi mất hút.
“Bíp..bíp..bíp…”
Đứng cách đó không xa, Triệu Đại Phi trợn tròn mắt kinh ngạc. Ôi trời ơi, lần đầu tiên cậu nghe thấy ông anh Vệ Quốc chửi thề đấy!
Thật ra Thương Phong ẵm Thiên Nam chạy cốt là để chọc tức Viên Vệ Quốc thôi chứ cậu ấy hoàn toàn không có ý định thu nhận đệ tử. Đúng là cậu ấy cũng luyện Mệnh thuật nhưng không đi theo con đường chính đạo như Viên Vệ Quốc. Nếu Thiên Nam không mạnh mẽ và kiên định sẽ rất dễ lầm đường lạc lối, sa chân vào chốn vạn kiếp bất phục giống như Chương Toàn trước đây.
Thiên Nam ngồi ở mép giường đung đưa hai chân tỏ vẻ đắn đo suy nghĩ dữ dội lắm.
Lát sau, Văn Trạch Tài tắm xong đi vào, vừa lau đầu vừa nhìn cu cậu cười cười: “Sao ban nãy con lại gọi chú Thương Phong là nhị sư phụ?”
Thiên Nam hơi cúi đầu, ngón tay di di lên thành giường, lí nhí đáp: “Tại chú ấy nhìn rất giống sư phụ.”
Thương Phong và Viên Vệ Quốc là hai anh em cùng cha khác mẹ. Có những điều dù không muốn thừa nhận thì cũng chẳng thế trốn tránh được, tỉ như huyết mạch, tỷ như xuất thân.
Mà Thiên Nam lại là đứa trẻ thông minh và nhạy bén. Không ai nói thì nó cũng có thể quan sát và nhận ra những nét tương đồng về ngoại hình giữa hai người họ. Thật ra ngoài miệng nó muốn bái Thương Phong làm sư phụ nhưng thâm tâm là muốn để hai anh em Viên Vệ Quốc nhận lại nhau. Chẳng qua nó còn quá bé, chưa biết diễn đạt thế nào mà thôi.
Tuy nhiên thằng bé không hiểu, thế giới người lớn rất phức tạp. Không phải cứ ở cạnh nhau mới là tốt. Đôi khi, ở xa một chút, ít gặp một chút mới càng quý hoá, nhớ thương nhau. Hơn nữa, Viên Vệ Quốc và Thương Phong cũng không thân thiết cho lắm. Nếu sống chung dưới một mái nhà nhiều khi lại càng khó xử và ngượng ngùng hơn ấy chứ.