Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 279: Phối hợp




“Thất thúc” Tiếng kêu cứ tiếp tục lặp đi lặp lại.

Chu Thất thúc dùng hết sức bình sinh mở toang tấm màn ra. Ngoài trời tối đen như hũ nút, không hề có ai cả.

Chu Thất thúc vô cùng hoang mang, chẳng lẽ gần đây gặp ác mộng nhiều quá đâm ra ảo giác chăng?

“Thất thúc” âm thanh lại bất thình lình vang lên nhưng lần này rất gần, như thể ngay sát bên lỗ tai lão.

Chu Thất thúc nuốt nước miếng, hình ảnh Bát đệ tức chết không nhắm mắt xẹt ngang qua đầu lão. Lão hơi run rẩy hỏi: “Bát đệ tức, là thím phải không?”

“Thất thúc” Thanh âm trước sau vẫn vậy, lạnh như băng, không chút cảm xúc.

Chu Thất thúc nắm chặt tay, trong miệng ráo riết niệm chú. Chỉ chờ thời điểm chính xác là sẽ lập tức tấn công đối phương. Nhưng khi lão ngẩng đầu tung chiêu thì xung quanh chẳng có ai hết. Tức khắc, lòng bàn tay lão bị phản vệ, cháy đỏ như than.

Nuốt xuống cơn đau rát, Chu Thất thúc giận dữ hét vào màn đêm đen kịt: “Rốt cuộc là kẻ nào, có gan thì bước ra đây cho ta!”

Rất tiếc, lần này không ai trả lời lão.

Nghe tiếng động, Chu quản gia lật đật chạy vào, liền trông thấy Chu Thất thúc đang điên cuồng dùng sức xé nát tấm màn cửa.

Chu quản gia lẳng lặng đứng phía sau đợi Chu Thất thúc xả hết cơn giận, mới tiến lên, nhẹ nhàng đỡ chủ nhân về giường.

Trải qua một trận kinh hồn bạt vía vừa rồi, Chu Thất thúc lao lực cả thể xác lẫn tinh thần, cơn buồn ngủ nặng trĩu hai bờ mi nhưng trước khi lịm đi lão vẫn kịp để lại mệnh lệnh: “Điều tra!”

Chu quản gia cúi đầu nhận lệnh: “Dạ vâng.”

Cùng lúc ấy, tại phòng bệnh của Chương Toàn dưới tầng năm, Xuân Yến đang bò trở lại theo hướng cửa sổ. Động tác của nó cứng ngắc, mặt mày trắng bệch không cảm xúc, chân tay lòng khòng như con nhện khổng lồ, nom kinh dị vô cùng.

Nhưng ba người có mặt trong phòng chẳng chút sợ hãi vì còn đang mải suy nghĩ về chuyện ban nãy.

“Lão gào rống lên giận dữ nhưng hình như cũng rất sợ hãi thì phải”, Văn Trạch Tài nghe rõ trong tiếng thét của Chu Thất thúc có chút gì đó kiêng kỵ và sợ sệt.

“Lão giết nhiều âm nữ như vậy, sợ là phải thôi”, càng nghĩ Chương Toàn càng thấy phân tích của mình rất chí lý vậy nên bổ sung thêm một câu: “Cái này người ta nói là làm chuyện trái với lương tâm, ban đêm sợ quỷ gõ cửa!”

Chú Chung vuốt vuốt cằm ngẫm nghĩ: “Vừa rồi lão ta kêu một tiếng Bát đệ tức.”

Văn Trạch Tài và Chương Toàn đồng loạt nhìn về phía này, dõi mắt chờ đợi.

“Vợ con của Chu Bát thúc chết trong tay Chu Thất thúc”, chú Chung thoải mái dựa ra sau ghế, biểu cảm nhẹ nhõm vì cuối cùng đã có thể thông suốt vấn đề, “ban nãy lão ta tưởng là cô em dâu quay về tìm lão tính sổ.”

Ồ thì ra là vậy, hướng nhìn lập tức di chuyển từ chú Chung sang Xuân Yến. Một loạt các ý tưởng hay ho ồ ạt nảy ra. Coi bộ sắp tới có kịch hay coi dài dài đây!

Buổi chiều ngày hôm sau, trên phòng bệnh tầng bảy, cả người Chu Thất thúc ướt nhẹp mồ hôi sau một giấc mộng dài. Trong mơ đều là hình ảnh của vợ và con Bát đệ, cứ luân phiên hiện lên dày vò lão.

Chu Thất thúc nhìn về phía quản gia đang cần mẫn phe phẩy quạt bên cạnh giường, thều thào hỏi: “Tra được chưa?”

Thấy chủ nhân đã tỉnh, Chu quản gia lập tức bỏ quạt xuống, mở nắp cặp lồng cháo, vừa cẩn thận đút từng muỗng nhỏ, vừa từ tốn thưa: “Dạ đã tra rồi, nhưng ngoài cửa sổ không hề có gì, thưa Thất thúc.”

Nói như vậy nghĩa là lão thực sự gặp ảo giác hay sao? Chu Thất thúc vươn tay ngăn thìa cháo kế tiếp, chán nản nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm: “Đi mời đạo sĩ tới đây đi.”

Chu quản gia thoáng sửng sốt, nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu tuân lệnh: “Thưa vâng.”

Chạng vạng tối, Chu quản gia dắt theo một vị đạo sĩ vào phòng bệnh. Người này có giao tình lâu năm với Chu Thất thúc nên mới được tín nhiệm, chứ không thì còn lâu lão mới cho bước vào phòng lão.

Vị đạo sĩ đi khắp nơi xem xét, cuối cùng lắc đầu nói: “Thất thúc, nơi này hoàn toàn bình thường. Lúc tiến vào toà nhà tôi cũng đã quan sát rất cẩn thận, nhưng không phát hiện bất cứ điểm gì khác lạ. Có thể nói, toàn nhà này rất sạch sẽ!”

Chu Thất thúc không tin, sốt sắng truy vấn: “Còn xung quanh thì sao? Nhỡ đâu khu vực lân cận bị ám rồi ảnh hưởng sang bên này?”

Vị đạo sĩ mở bung cửa sổ, đập vào mắt là đường cái to rộng, thẳng tắp, bên phía đối diện có một toà nhà đang trong giai đoạn tu sửa. Nghiêm túc xem xét một hồi lâu, vị đạo sĩ lại một lần nữa khẳng định: “Không có gì hết, hoàn toàn sạch sẽ!”

Là chỗ thân tình lâu năm, Chu Thất thúc biết đây là người có bản lĩnh, nếu ông ta đã dám khẳng định chắc chắn thì không thể sai được. Chỉ là lão vẫn rất lấn cấn nên bèn đem sự việc tối qua kể rõ một lượt. Cuối cùng để tăng tính thuyết phục, lão còn xoè bàn tay cháy đỏ vì bị phản vệ của mình ra.

Nghe xong, vị đạo sĩ cũng rơi vào trầm mặc. Bao năm hành nghề ông chưa từng gặp tình huống nào như thế này. Nhưng nếu Thất thúc đã nói vậy thì ông cũng đành lấy ra mấy lá bùa, chia nhau dán ở đầu giường, cuối giường và dưới gầm giường để Thất thúc được yên lòng.

Do dự hồi lâu, tới tận lúc gần về ông ấy mới dám bày tỏ: “Thất thúc, dạo gần đây ông thường xuyên nằm mơ đúng không?”

Tức khắc, Chu Thất thúc phóng ánh mắt chết chóc về phía quản gia. Chu quản gia luống cuống lắc lấy lắc để, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống xin thề rằng mình không hề đưa chuyện.

May thay vị đạo sĩ kịp thời giải vây: “Không ai nói hết, là tôi phỏng đoán đấy. Có câu, ngày nghĩ gì đêm mơ đó. Và ngược lại, đêm mơ gì thì ngày thấy cái đó. Thôi, Thất thúc nghỉ ngơi đi, tôi xin phép cáo từ.”

Người đi rồi, Chu Thất thúc vẫn ngồi tần ngần trên giường, một mình lẩm ba lẩm bẩm: “Ngược lại, đêm mơ gì thì ngày thấy cái đó…”

Ý là tưởng tượng ấy hả, nhưng tối qua lão nghe rõ mồn một có người gọi tên mình mà lại, kỳ quái thật sự!

Và không để Chu Thất thúc thắc mắc quá lâu, đúng với tầm giờ đêm qua, từ ngoài cửa sổ lại truyền vào tiếng phụ nữ gọi nhỏ: “Thất thúc!”

Như để có thêm nhân chứng, đêm nay Chu Thất thúc không đuổi quản gia ra ngoài như mọi khi mà giữ ở lại trong phòng.

Vừa nghe thấy tiếng động, Chu Thất thúc ngồi phắt dậy, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ. Còn chưa kịp mở miệng nói gì, Chu quản gia đã lo lắng hỏi: “Thất thúc, ngài lại gặp ác mộng à?”

Chu Thất thúc quay đầu, mở trừng mắt ngỡ ngàng: “Ngươi không nghe thấy gì sao?”

Chu quản gia nghệt mặt lắc đầu rồi lật đật chạy ra mở toang cửa sổ, thò hẳn đầu ra ngoài vừa nhìn khắp tứ phía vừa lắng tai nghe.

Trong này, tiếng “Thất thúc, Thất thúc” vẫn như ma quỷ quấn lấy Chu Thất thúc, lão ta sốt ruột hỏi với ra: “Sao, ngoài đấy có gì không?”

Chu quản gia lắc đầu: “Chỉ có tiếng gió thôi ạ.”

Lời này khiến Chu Thất thúc như rơi vào hầm băng. Lão mệt nhọc phất tay: “Đóng lại đi.”

“Dạ vâng” Chu quản gia khép chặt cửa lại, rồi đi về bên cạnh giường, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Mấy ngày tiếp theo, Chu Thất thúc tiếp tục bị tiếng gọi kia tra tấn hằng đêm. Đặc biệt là những hôm đau đầu, mỗi lần tiếng “Thất thúc” vang lên là đầu lão như nứt toác ra, chân tay đập loạn xạ không kiểm soát được tới mức giường bệnh cũng đã gãy vài cái.

“Chu quản gia có vấn đề”

Trải qua mấy ngày quan sát, Văn Trạch tài có đủ bằng chứng để nghi ngờ vị quản gia này.

“Ờ, công nhận là biểu hiện của ông ta rất lạ lùng”, Chương Toàn vừa nhai táo rôm rốp vừa nêu ý kiến, “Ê, hay ông ta là người của đương gia cài cắm vào nhở?”

“Người của đương gia sao?”

Có nghi vấn là phải tìm hiểu ngay. Văn Trạch Tài lập tức đi ra bốt điện thoại công cộng gọi cho Viên Vệ Quốc. May thay Viên Vệ Quốc đang ở trong nhà nghỉ, vừa nghe lễ tân thông báo là cậu chàng phi xuống ngay.

“Chu quản gia á?” Viên Vệ Quốc giật mình ngỡ ngàng. Trong ấn tượng của cậu, Chu quản gia là người tận tâm và trung thành với Chu Thất thúc nhất. Thế nên, trong đầu chưa kịp nghĩ tới khả năng Chu quản gia phản bội Chu Thất thúc, thì ngoài miệng đã sốt sắng nhắc nhở ngay: “Cẩn thận có bẫy!”

Đương nhiên Văn Trạch Tài đã lường trước mọi khả năng nhưng thái độ và cách hành xử của Chu quản gia quá kỳ lạ, không thể không nghi ngờ: “Cậu còn nhớ cái hôm tới nhà Chu Dương để cứu chú Chương không. Rõ ràng Chu quản gia đã nhìn thấy A Đại ăn cắp quần áo, thế mà ông ấy không những không vạch trần lại còn cười nói “hoá ra kẻ trộm là một con rối”. Đó, chúng tỏ ông ấy biết hết mọi chuyện.”

Sự việc rõ rành rành ra vậy, Viên Vệ Quốc cũng không biết nói sao nhưng gì thì gì cậu vẫn không ủng hộ mọi người mạo hiểm.

“Em thấy mọi người nên bàn tính cho kỹ rồi hãy hành động. Ở bên này, về cơ bản em và Thương Phong đã ổn định được cục diện, mọi chuyện hầu như đã xử lý được hơn phân nửa rồi. Đợi ngày mai anh cả Tất kéo quân đội tới nữa là đâu vào đấy cả thôi.”

Văn Trạch Tài: “Đám người Chu gia không ít thì nhiều cũng am hiểu về Mệnh thuật. Tối hơn hết cậu nên bảo anh cả Tất giao cho lão đương gia xử lý, cẩn thận bọn chúng chó cùn rứt giậu.”

Nói đến cùng thì việc Chu Thất thúc nằm viện cũng giống như bọn họ có được một lá bùa. Nếu bùa linh thì thuận buồm xuôi gió, tất cả các bên đều hưởng lợi. Nhưng nếu không linh thì rất có thể lão đương gia sẽ quay đầu cắn ngược. Vậy nên tạm thời chưa thể lạc quan khẳng định điều gì, cứ phải kiên nhẫn đi chậm và chắc từng bước một.

Viên Vệ Quốc hoàn toàn tán đồng: “Vâng, em nhớ rồi, anh yên tâm.”

Sau khi cúp điện thoại, Viên Vệ Quốc lại hối hả chạy đi lo việc.