Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 272: Gió thổi đổi trời




Chu Thất thúc gào thét, muốn xé toạc cái sự bức bối này ra. Lão tung cước hất văng cửa phòng, định tháo chạy nhưng không thể bởi trước mắt đã loé lên cảnh tượng khác.

Không gian xung quanh mờ mịt rợn người, Chu Thất thúc nắm chặt quyền, hét lớn: “Kẻ nào, là kẻ nào đang tác oai tác quái, mau ra đây cho taaaa….”

Rất tiếc, chả ai đáp lời hắn, duy chỉ có tiếng khóc thút thít, nhỏ vụn của phụ nữ đang văng vẳng đâu đây.

Hốc mắt Chu Thất thúc đỏ bừng, tiếng khóc càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ nhưng hắn vẫn chôn chân tại chỗ, không dám quay đầu nhìn.

Nếu hỏi trong cuộc đời này Chu Thất thúc mắc nợ ai nhiều nhất, thì câu trả lời đầu tiên là Chu Bát thúc, em trai ruột của lão và thứ hai là Trần Lan Nương, phu nhân của lão.

Mười bảy tuổi, Trần Lan Nương đã gả cho Chu Thất thúc. Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau nên tình cảm phu thê có thể nói là rất mặn nồng, hoà hợp.

Mấy năm đầu, đôi uyên ương gắn bó như keo sơn, khắng khít bền chặt.

Nhưng rồi từ năm thứ năm trở đi, gió thổi đổi trời, mọi việc bỗng nhiên thay đổi 180 độ. Tất cả bắt nguồn từ việc Chu lão gia yêu cầu quá cao mà Chu Thất thúc lại không đáp ứng được, đâm ra cả ngày chán chường, sầu não. Sau nhiều lần bị cha trách mắng công khai, Chu Thất thúc quẫn bách, bèn trốn trong phòng nghiên cứu cấm thuật.

Cuối cùng Trần Lan Nương cũng biết chuyện, bà lập tức làm mọi cách nhằm khuyên ngăn tướng công nhưng đều thất bại bởi Chu Thất thúc quá nóng lòng muốn vượt qua đám huynh đệ cho nên đã không dừng lại được.

Phần lớn cấm thuật đều xuất phát từ những loại thuật tàn độc nhất nằm trong kho tàng Chu gia Mệnh thuật. Khi tu tập những thuật này không chỉ hại người mà còn hại luôn cả bản thân người tu luyện. Thế nên những bậc tiền nhân sáng suốt và lý trí đã họp bàn và quyết định gom hết những thuật này lại, cất giấu lên, nhằm loại bỏ triệt để khỏi Chu gia Mệnh thuật, từ đó trở đi không truyền dạy xuống cho đám con cháu nữa.

Nhưng bằng một sự tình cờ nào đó, cuốn cấm thuật đã lọt vào tay Chu Thất thúc.

Lợi dụng cấm thuật, Chu Thất thúc nhận được sự trọng dụng của phụ thân. Thậm chí nhị ca, người có tài cán nhất trong đám huynh đệ cũng phải nhìn lão bằng con mắt khác. Mải ngủ quên trong hư vinh, Chu Thất thúc nào quan tâm tới những khía cạnh tăm tối ẩn sau cấm thuật.

Rồi chuyện gì tới cũng phải tới. Ngày đó nhân có chuyện vui nên Chu Thất thúc quá chén uống say. Trần Lan Nương đỡ tướng công về phòng nghỉ, ngượng ngùng thông báo mình đã mang thai.

Khỏi phải nói Chu Thất thúc vui mừng tới cỡ nào. Chỉ đáng tiếc lão mừng không phải vì tình cảm phu thê được đơm hoa kết trái mà lão mừng vì đứa con thân sinh cốt nhục này sẽ có thể làm vật dẫn, trợ giúp lão trong việc tu luyện Mệnh thuật.

Chín tháng mười ngày, dưa chín cuống rụng, đứa bé vừa lọt lòng mẹ đã bị Chu Thất thúc lạnh lùng ôm đi, đồng thời tráo một đứa bé khác coi như che mắt phu nhân. Song, mẫu tử liền tâm, làm sao phu nhân lại không phát hiện ra cơ chứ.

Bên kia, Chu Thất thúc đang tâm đẩy đứa con còn đỏ hỏn vào hố lửa nhưng kết quả lại không được như lão mong muốn. Con chết, tu luyện thất bại, Chu thất thúc bối rối tột cùng, không hiểu mình đã làm sai ở bước nào. Lão ta rầu rĩ ôm một bụng nghi hoặc về phòng thì liền đối diện với sự chất vấn gây gắt của phu nhân.

Trần Lan Nương ngồi trên giường một mình, bên cạnh không hề có đứa trẻ nào cả. Bà nhìn chồng, trong mắt không hề sót lại bất cứ chút cảm xúc nào: “Tướng công, hài tử của thiếp đâu?”

Vốn cứ nghĩ mình đã quên sạch những chuyện này rồi, nhưng không, trong thâm tâm Chu Thất thúc vẫn còn nhỡ rất rõ, vô cùng rõ ràng là đằng khác.

Khi ấy, lão chỉ cười lạnh, tàn nhẫn phun ra vài chữ: “Chết rồi, đúng là đồ vô dụng!”

Và sau đó, Trần Lan Nương bật khóc, không gào thét nức nở mà chỉ thút thít, nhỏ vụn trong sự bất lực và tuyệt vọng tột cùng.

Đám người hầu lắm lời nhiều chuyện cuối cùng cũng truyền tới tai mẹ của Chu Thất thúc. Lão phu nhân sốt ruột tới xem tình hình nhưng bị Chu Thất thúc chặn ngay ngoài cửa, không cho tiến vào. Chỉ giải thích qua loa rằng không tìm thấy đứa nhỏ, Lan Nương nhớ con nên đau khổ mà khóc.

Mất con là chuyện đại sự, nhất là lại xảy ra ở một gia tộc lớn như Chu gia. Vậy nên Chu lão gia lập tức phái người đi khắp nơi tìm kiếm. Và trong lúc mọi người ở bên ngoài nháo nhào bận rộn thì ở trong phòng ngủ của hai vợ chồng, Trần Lan Nương đã treo cổ tự vẫn ngay trước mặt Chu Thất thúc.

Lão không cứu, chỉ đứng im nhìn thê tử từ từ trút bỏ hơi thở cuối cùng. Không hề có bất cứ cảm xúc đau buồn hay thương xót nào hết, ngược lại lão còn cảm thấy nhẹ nhàng và vui sướng vì cho rằng có thể vĩnh viễn che giấu được tung tích của đứa nhỏ.

Nhưng giấy làm sao gói được lửa, chuyện lão lén luyện cấm thuật đã bị phụ thân phát hiện và trục xuất khỏi Chu gia.

Những tháng ngày lưu đầy khổ sở cơ cực, không lúc nào Chu Thất thúc không nhớ tới người vợ đoan trang, hiền thục của mình. Và tới tận lúc bấy giờ lão mới thực sự ý thức được mình có lỗi với thê tử, có lỗi với đứa con chỉ vừa mở mắt cất tiếng khóc chào đời…

“Chàng không dám quay lại nhìn thiếp hay sao?”

Giọng nói dịu dàng rất đỗi thân quen truyền thẳng vào tai, cả người Chu Thất thúc run rẩy nhưng vẫn cố gắng cắn chặt răng, không hé môi nửa chữ.

Tức khắc, tiếng khóc dấm dứt lại vang lên, như xé tan cõi lòng lão.

“Chàng có lỗi với thiếp, có lỗi với con chúng ta, càng có lỗi với Bát đệ, Bát muội và con bọn họ…”

Lời vừa dứt, tiếng gào thét thảm thiết của vợ con Bát thúc khi bị tra tấn lại một lần nữa tái hiện nguyên vẹn.

Mọi thứ dường như đã vượt ngưỡng chịu đựng, Chu Thất thúc điên cuồng vùng vẫy. Lão đột ngột trợn trừng mắt…vẫn căn phòng ấy…vẫn chiếc giường ấy…và bên cạnh là khuôn mặt già nua của Chu quản gia đang lo lắng nhìn lão.

“Thất thúc, ngài gặp ác mộng sao?”

Chủ nhân đã tỉnh, Chu quản gia lập tức lùi sang một bên, cung kính hỏi.

“Ác mộng???” Chu Thất thúc nhíu mày. Phải hơn hai trăm nay nay, lão chưa từng nằm mộng, nói chi tới ác mộng. Vậy mà tại sao tự dưng?

Chu quản gia dè dặt xác nhận: “Vâng đúng vậy, ban nãy ngày còn gọi tên một người…”

Chu Thất thúc quắc mắt: “Ai?”

Chu quản gia do dự một chút, cuối cùng cũng thấp giọng đáp: “Lan Nương”

“CÚT!!!” Chu Thất thúc gào rống lên.

Kế đó, một cái gối bay vèo tới đập bốp vào mặt Chu quản gia. Ông ấy vội cúi đầu đi ra ngoài.

Mệt mỏi nằm vật ra giường, Chu Thất thúc há miệng thở hổn hển, lão vuốt ngực cố gắng làm dịu trái tim đang đau nhói. Một hồi lâu sau, lão len lén giơ tay lau giọt nước mắt mặn chát vừa tràn qua khoé mi.

“Lan Nương….”

Liên tục ba ngày tiếp theo, ác mộng vẫn đeo bám và hạnh hạ Chu Thất thúc hằng đêm. Thậm chí ngay cả ban ngày, những hình ảnh về cảnh xưa người cũ thi thoảng vẫn nhảy bổ vào đầu lão, ép lão phải trầm luân trong đó.

Không phải Chu Thất thúc chưa từng hoài nghi có kẻ hãm hại mình nhưng lão đã làm đủ mọi cách cũng không sao tìm ra dấu hiệu mình bị trúng thuật, thế mới bực chứ!

Việc điều tra chân tướng kẻ phá hoại âm trì đã được chuyển giao cho Chu Toàn Danh. Hôm nay hắn tới báo cáo tình hình: “Thưa Thất thúc, gã đó tên Chương Toàn, là một dã thuật sư. Theo thông tin từ một tên dã thuật sư khác từng có quen biết thì mẹ Chương Toàn là âm nữ và đã bị chúng ta bắt vào khoảng 40 năm trước.”

“Ồ, hài tử của âm nữ à?” Chu Thất thúc ngẩng đầu, thích thú liếm liếm vành môi khô khốc. Nếu tinh ý sẽ phát hiện giọng lão hôm nay có phần run rẩy và suy yếu hơn thường ngày. Nhưng rất tiếc ngoại trừ Chu quản gia ra thì chẳng có ai để ý.

Chu Toàn Danh nhẹ giọng đáp: “Vâng, nhưng thân thể Chương Toàn không hề có âm khí. Gã không phải âm nam.”

Chu Thất thúc thoáng thất vọng, khinh rẻ phẩy tay: “Vậy thì giao cho ngươi xử lý.”

“Dạ vâng, thưa Thất thúc”, Chu Toàn Danh cúi gập chín mươi độ rồi hèn mọn giật lùi lui ra.

Rời khỏi tiểu viện của lão Thất thúc, Chu Toàn Danh nghênh ngang đi tới nhà lao “xử tội” Chương Toàn.

Lúc này, Chương Toàn đang dựa lưng vào vách đá, nghêu ngao vài câu hát yêu đời. Ai không biết còn tưởng ông chú đang nhàn tản ngồi bên hiên nhà chứ chẳng phải trong cảnh ngục tù lao khổ.

Chu Toàn Danh nhếch mép cười đểu: “Hừ, sắp chết đến nơi rồi mà còn có tâm trạng hát với chả hò!”

Chương Toàn hơi ngước đầu, để lộ khuôn mặt chồng chéo các vết bầm xanh tím. Ông chú phớt lờ chẳng thèm đáp, tiếp tục đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình.

Chu Toàn Danh ra hiệu cho tên cai ngục mở khoá. Hắn chui vào, ngạo mạn từ trên cao nhìn xuống: “Giỏi lắm, âm trì của Chu Thất thúc mà mày cũng dám phá, xem ra bản lĩnh cũng đáng nể đấy, nhưng mày không sợ liên luỵ tới đứa con gái Xuân Ni của mày à?”

Vừa nghe thấy tên con gái, ý cười trên khoé miệng Chương Toàn lập tức tan biến. Ông nhìn thẳng vào mắt Chu Toàn Danh, đối đầu trực diện không chút khuất phục hay sợ hãi.

Ngay khi Chu Toàn Danh rút chuỳ thủ chuẩn bị tra tấn, Chương Toàn đột ngột đứng phắt dậy khiến Chu Toàn Danh giật bắt mình suýt ngã ngửa ra sau.

“Ấy đừng sợ như thế chứ, tôi đâu có động thủ đâu” Chương Toàn xoè hai bàn tay tỏ vẻ vô hại.

Chu Toàn Danh thẹn quá hoá giận: “Thằng chó này! Vốn định cho mày chết tử tế một chút, ai ngờ mày lại không biết điều như vậy. Được, đã thế thì để ông đây cho mày nếm mùi đau khổ!”

Trái ngược với vẻ hùng hổ bặm trợn của Chu Toàn Danh, Chương Toàn vẫn thoải mái cười khà khà: “Chà người anh em, tốt xấu gì tôi cũng từng giúp đỡ cậu. Làm người đừng nên vô ơn bạc nghĩa như thế chứ!”