Chuyện là khi còn ở trấn Vĩnh Xuyên, Chương Toàn và Văn Trạch Tài đang sửa soạn đồ chuẩn bị tới thôn Chuối thì ông chú liền phát hiện trong túi của Văn Trạch Tài có một cái quần còn mới tinh, chưa mặc lần nào. Thế là lão ngoan đồng nảy trò nghịch ngợm, miệng nói mượn ướm thử nhưng tay thì mặc luôn vào người rồi sung sướng cười ha hả.
Song trên giấy Chương Toàn lại viết thành mình không muốn nhưng Văn Trạch Tài cứ ép phải nhận bằng được.
Cuối cùng Chương Toàn diện luôn cái quần, lấy danh nghĩa là mượn nhưng thực chất là chôm được của Văn Trạch Tài, đi tới thôn Chuối gặp ông Lương trưởng thôn rồi lại vòng sang thôn Tắc Bảo bàn chuyện với gia tộc họ La.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, chú Chương cũng phải xấu hổ thay ông bạn: “Khụ…khụ…cái lão Chương này cũng thật là…”
Già đầu rồi mà toàn nghĩ ra mấy trò oái oăm!
“Bên phía Chu Dương không đáng lo, tôi đã cài cắm tai mắt trong đó, có thể nghe ngóng thông tin và nắm bắt hành tung của đối phương bất cứ lúc nào.”
Lời anh cả Tất rõ ràng rành mạch, cả Văn Trạch Tài lẫn chú Chung đều nghe hiểu. Nhưng hiểu là một chuyện, lo lắng lại là một chuyện khác. Từ chỗ âm trì, Văn Trạch Tài đã nhìn ra Chương Toàn bị thương không hề nhẹ.
âm trì là báu vật của Chu Thất thúc. Giờ nó bị phá, Chu Thất thúc không nổi điên sao được, làm gì có chuyện để yên cho Chương Toàn. Chắc chắn lão ta tình nghi kẻ đứng sau lưng giật dây chính là Chu Bát thúc nên đang lần tìm manh mối từ chỗ Chương Toàn. Nhưng kể cả có tìm được hay không thì kết cục chờ đón Chương Toàn không nằm ngoài cái chết. Sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đêm khuya, tại địa lao Chu gia, tên canh gác đang mơ màng gà gật thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngay sát mang tai. Hắn giật bắn người bừng tỉnh.
“Ai?”
Đáp lại câu hỏi của hắn là một sự tĩnh lặng đến rợn người. Không khí yên ắng, không hề có bất cứ tiếng động nào.
Hắn lập tức hô hoán người đi tuần tra: “Bọn mày đi qua bên kia, còn mấy đứa này đi vòng ra phía sau tìm xem. Nhanh cái chân lên!”
“Vâng vâng…”
Hai tiểu đội được tăng cường thêm, thay phiên nhau tuần tra suốt đêm không ngừng nghỉ.
Tuy nhiên đám lính vừa đi không bao lâu thì tiếng bước chân quái dị lại một lần nữa vang lên. Một bước nặng, một bước nhẹ, nghe qua như thể tiếng chân của người tàn tật nhưng nếu lắng tai chú ý thì lại không rõ nó xuất phát từ góc nào, cứ lãng đãng trôi trong không khí rồi bất thình lình dội thẳng vào màng nhĩ khiến bất cứ ai cũng phải giật mình nổi da gà.
Lùng sục tứ phía không phát hiện kẻ khả nghi, tên canh gác mệt mỏi dẫn toán lính quay về. Vừa hay Chu Toàn Danh từ địa lao đi ra. Trên người hắn nồng đậm mùi máu tươi, không cần hỏi cũng biết nãy giờ ở dưới đó làm cái gì rồi.
“Đại ca!” Tên canh ngục gấp rút báo cáo tình huống khác thường.
Chu Toàn Danh híp mắt, thanh âm trầm thấp sặc mùi thuốc súng: “Lạ lạ cái con mẹ gì nữa! Nhất định là đồng đảng của nó tới cứu người chứ sao. Chúng mày mở to mắt tỉnh táo lên cho tao. Để xảy ra sơ sót gì là tao lột da từng thằng!”
“Một lũ phế vật!” Chu Toàn Danh hầm hè chửi rồi đích thân dẫn quân đi lục soát. Nhưng khổ nỗi đi mãi cũng không bắt được nửa cái bóng chứ đừng nói tới người lạ mặt. Tới tận khi cảm thấy có gì đó lành lạnh rơi xuống đầu, hắn mới chịu dừng bước, ngước lên nhìn.
Đập vào mắt tất cả mọi người là một hình nhân bằng giấy đang chổng ngược đầu qua cửa sổ. Mà cái thứ nhỏ lên đầu Chu Toàn Danh ban nãy chính là nước dãi đang chảy ra từ khoé miệng con hình nhân.
Không gian bỗng chốc yên tĩnh như tờ. Đám lính sợ tới độ ngưng thở, tay chân bất động. Chỉ có Chu Toàn Danh là bừng bừng sát khí, vừa nảy sinh ý niệm huỷ diệt thì con hình nhân đột ngột bốc cháy. Ánh lửa đỏ lè nhức mắt cộng thêm thanh âm kêu gào, khóc than vang vọng khắp nơi, tạo thành một cảnh tượng ghê rợn, tin chắc cả đời này chúng cũng không thể quên được.
“A…có ma….”
“Ma nữ đòi mạng….aaaaa….”
“Câm miệng!” Chu Toàn Danh hét lên, đồng thời phải cho mấy thằng đứng gần nhất vài phát vả thì mới ổn định được trật tự.
Hắn xoáy chặt vào vụn tro tàn đang bay lơ lửng trong màn đêm đen kịt, nghiến răng ra lệnh: “Tất cả ngậm chặt miệng cho tao, cấm đứa nào hó hé nửa lời, rõ chưa!”
“Dạ rõ đại ca!” Đám đàn em trăm lời như một. Có cho tiền bọn chúng cũng chả muốn nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng đêm nay đâu!
Tại nhà nghỉ cách địa lao không xa.
Chú Chương mở bừng mắt, trước mặt ông là một hình nộm cao chừng ba mươi centimet, có vẻ ngoài giống hệt với con hình nhân vừa doạ đám Chu Toàn Danh ban nãy, chẳng qua kích cỡ nhỏ hơn mà thôi.
Hình nộm nhỏ vốn khoác lên mình rất nhiều màu sắc xanh đỏ rực rỡ nhưng lúc này đây tất cả đã hoá sắc xám của tro tàn bởi hình nhân lớn ở địa lao đã bị cháy rụi.
“Canh phòng nghiêm ngặt lắm!”
Chú Chung rầu rĩ lắc đầu, tiện tay chạm nhẹ vào mặt con hình nộm đang được đặt trên bàn. Tức khắc cả người nó sụp xuống, hoá thành bụi tro trong nháy mắt.
Một màn này quá sức mới mẻ và chấn động, anh cả Tất tò mò theo dõi không chớp mắt. Như muốn kiểm chứng rõ hơn, anh còn dùng tay sờ thử lớp tro trên mặt bàn xem nó có giống với bình thường không.
Ngồi phía đối diện, chú Chung nhăn nhó mặt mày: “Có vẻ khó đột nhập lắm.”
Đột nhập còn khó, nói chi đến chuyện cứu người. Huống hồ Chu Thất thúc còn lù lù án ngữ ở ngay đó, một khi kinh động tới lão là coi như ấn nút tự huỷ!
Trái ngược với vẻ ủ dột của chú Chung, Văn Trạch Tài lại phấn khích khi phát hiện ra điểm thuận lợi mấu chốt: “Mất âm trì, Chu Thất thúc già nua không ít. Cho dù vẫn bảo tồn được thực lực thì tâm lý cũng không thể nào bình thường được.”
Mấy tháng gần đây, lão đã quen xuất hiện trước người khác bằng diện mạo thanh niên tươi tắn, hoặc cùng lắm là vẻ đạo mạo ở độ tuổi trung niên. Còn hiện tại thì sao, lão già khọm, hom hem như đèn dầu sắp cạn. Thử hỏi làm sao lão cam lòng, làm sao không bạo nộ, oán hận cho được.
Mà phàm khi tinh thần con người suy yếu nhất cũng chính là lúc dễ công kích nhất. Thế nên chọn đối đầu ngay thời điểm này sẽ có cái lợi trong việc khiêu khích tâm lý lão, khiến lão mất lý trí và khả năng phán đoán. Nhưng cách này cũng vấp phải bất lợi về mặt đấu thuật. Bởi khi điên cuồng, rất có khả năng lão sẽ sử dụng bí thuật thậm chí là cấm thuật nguy hiểm.
“Cậu cần những gì?” Anh cả Tất phủi phủi tay, ngồi thẳng lưng nói chuyện.
“Tóc hoặc quần áo”, Văn Trạch Tài cũng trả lời thẳng không vòng vo.
Đối với người bình thường, muốn lấy hai thứ này quả thực dễ như trở bàn tay. Nhưng Chu Thất thúc lại khác, đừng quên lão là một Mệnh Thuật Sư. Lão thừa biết phải giữ kỹ đồ đạc cá nhân, tuyệt đối không để lọt vào tay kẻ khác. Vậy nên tất cả mọi đồ dùng của lão đều do đích thân người tâm phúc nhất, Chu quản gia chịu trách nhiệm xử lý.
Nhắc tới Chu quản gia thì không thể không nhắc tới cha và ông nội của ông ấy. Kỳ thực người đầu tiên đi theo Chu Thất thúc là ông nội, sau khi ông nội chết thì tới lượt cha và giờ là đến phiên ông ấy.
Cha truyền con nối, ba thế hệ cùng hầu hạ chung một chủ, điều đó quá đủ để chứng minh sự tận tâm và trung thành của bọn họ.
Không cần tìm hiểu vì sao Chu Thất thúc lại tín nhiệm cha con họ tới vậy chỉ cần nhìn cách Chu quản gia cúc cung tận tuỵ bao năm trời, từ lúc tóc xanh cho tới nay tóc đã bạc màu là biết rất khó để mua chuộc ông ấy lấy trộm đồ.
Nhưng nếu giao hết mọi chuyện cho một mình anh cả Tất thì nghe chừng bấp bênh quá. Vậy nên sau khi thương lượng kỹ lưỡng, mọi người quyết định tiến hành song song hai phương án.
Chú Chung mở hộp bảo bối vẫn luôn xách theo bên mình từ đầu tới giờ. Bên trong có một con rối cao chừng một mét, mặt mũi, dáng vẻ được tạo hình theo giới tính nam.
“Đừng xem thường em út nha, nhỏ mà có võ đấy!”
Phát hiện ánh mắt nghi ngờ của anh cả Tất, chú Chung rất lấy làm không hài lòng, thậm chí còn có đôi chút tự ái.
Chú cẩn thận đỡ con rối dậy, kế đó nhẹ nhàng luồn tay ra sau gáy, gõ gõ hai cái, con rối tức khắc mở bừng mắt.
Cặp mắt nó trắng dã, rét lạnh, không chút cảm xúc khiến anh cả Tất hơi rợn sống lưng, phải nhanh chóng dời tầm mắt sang nơi khác.
Nhưng không thể không công nhận nó quá giống thật. Lại còn được chú Chung sắm sửa quần áo đàng hoàng nên lại càng giống mấy đứa trẻ con kháu khỉnh, đáng yêu. Tuy chỉ có làn da là hơi tái tái dễ khiến người ngoài lầm tưởng đứa nhỏ này sức khoẻ yếu ớt chứ đảm bảo không ai nghi ngờ nó không phải người thật.
Có thể nói tay nghề của chú Chung rất cừ, đám rối chú ấy làm ra con nào con nấy đều có linh khí, hơn hẳn con Tiểu Muội ngu ngu ngơ ngơ của Chung Nhiên.
Một ưu điểm nổi trội của chúng là có thể điều khiển từ xa, thế nên anh cả Tất chỉ cần sắp xếp người dẫn chúng tới trước cửa phòng Chu quản gia là được. Còn lại những việc tiếp theo chú Chung sẽ tự có cách điều khiển.
Đương nhiên cũng không thể yêu cầu hơn được bởi nhiệm vụ lần này quá mạo hiểm. Phải khó khăn lắm anh cả Tất mới sắp xếp được tai mắt lẻn vào Chu gia, vậy nên tuyệt đối không thể bại lộ.
Cùng lúc ấy tại địa bàn Chu gia, Chu Dương được Chu quản gia dẫn tới trước mặt Chu Thất thúc.
Lão Thất thúc không thèm nâng mi, chỉ hờ hừng hỏi một câu: “Điều tra tới đâu rồi?”
Chu Dương sợ hãi quỳ sụp xuống, cố gắng khống chế bản thân ngừng run rẩy: “Dạ dạ thưa Thất Thúc, gã đó tên Chương Sơn, là người trấn Vĩnh Xuyên, có đứa con gái tên Chương Xuân Ni. Ngoài ra không điều tra được gì thêm…”