Khang Liệt vội xua tay: “Không không, tôi thì đại sư cái nỗi gì. À đúng rồi bọn Chu Toàn Danh quả nhiên là bị ăn quả lừa. Lính của hắn hối hả chạy sang bên này hơn phân nửa. Giờ vẫn đang lùng sục trên núi kia kìa. Tôi đã kêu đám anh em lánh mặt vì không muốn đối đầu trực diện với bọn chúng. Giờ chúng ta làm gì tiếp theo hả Văn đại sư?”
Hiển nhiên, Khang Liệt chưa biết nhiệm vụ đã hoàn thành cho nên vẫn trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh.
Văn Trạch Tài tủm tỉm đáp: “Không cần phải làm gì nữa. Bây giờ anh chỉ đạo các anh em từ từ rút lui. Cứ giả bộ đánh không lại bọn chúng cho nên sợ hãi bỏ chạy.”
Khang Liệt nhíu chặt mày, thoáng chút lo lắng: “Ngộ nhỡ bọn chúng đuổi theo thì sao.”
Văn Trạch Tài cười cười, bình tĩnh gọi một tô mì lót dạ rồi mới quay sang trấn an anh ta: “Sẽ không đuổi theo đâu, yên tâm! Ở Chu gia làm gì có ai không tự cao tự đại!”
Bọn chúng luôn có một niềm tin mù quáng rằng Chu gia là thế gia mạnh nhất, là thiên hạ vô địch. Chỉ có kẻ khác sợ chúng, chứ làm gì có chuyện chúng phải sợ ai.
Khang Liệt im lặng không nói gì, nhưng ngay buổi chiều cùng ngày liền hô hoán các anh em rút quân. Khang Liệt cùng bốn mươi bốn dã thuật sư ào ào kéo đến rồi lại rầm rập rút lui. Cả hai lượt đều gây ra động tĩnh không hề nhỏ.
Thấy vậy, đám lính Chu gia liền chạy về cấp báo với Chu Toàn Danh.
Nghe xong, Chu Toàn Danh nhếch mép đầy khinh bỉ: “Hừ, một lũ ô hợp mà dám tranh đồ với Chu gia à? Còn may biết khôn mà chạy sớm đấy, nếu không tao cho chúng nó chết! Hạ lệnh xuống, dốc sức tìm kiếm cho tao. Huy động hết người bên thôn Chuối sang đây. Tao không tin không tìm được Dương bùn trùng!”
“Dạ vâng vâng”, đám đàn em khúm núm, răm rắp nhận lệnh.
Xong việc ở đây, Viên Vệ Quốc và Văn Trạch Tài lập tức quay trở lại Liêu Thành. Nhưng trước khi về nhà, hai anh em tiện thể tạt qua chợ mua một tấm da heo mới để đổi mặt cho Vệ Quốc.
“Tại sao lại chưa về?” Viên Vệ Quốc túm lấy bả vai Triệu Đại Phi, giận dữ hét lớn.
Văn Trạch Tài kéo Triệu Đại Phi lại, bình tĩnh nhắc nhở Viên Vệ Quốc: “Không phải cậu đã hạ truy tung thuật lên người chú Chương hay sao, thử tìm kiếm xem nào.”
Viên Vệ Quốc hít sâu mấy hơi ổn định cảm xúc rồi rút đao cắt một đường ngang đầu ngón tay. Trước khi máu kịp nhỏ xuống, cậu với lấy chiếc bút nhanh chóng viết sanh thần bát tự của Chương Toàn ra giấy rồi ấn ngón tay bị cắt lên ngang dòng chữ.
Máu đỏ vừa thấm ra, trong tích tắc cả khuôn mặt Viên Vệ Quốc đỏ quạch.
Văn Trạch Tài vội vàng đè chặt bả vai Viên Vệ Quốc, trầm giọng hỏi: “Tại sao lại thế này?”
Viên Vệ Quốc khó nhọc thều thào: “Bóp…có người đang bóp cổ chú ấy!”
Sự việc nghiêm trọng, Văn Trạch Tài tức khắc cắn đầu ngón tay mình rồi cũng làm giống Viên Vệ Quốc, ấn mạnh lên tờ giấy.
Bất ngờ thay, cả hai người đều bị hất văng ra. Tờ giấy bốc cháy thành tro tàn trong nháy mắt.
“Sư phụ!” Triệu Đại Phi mau lẹ chạy tới nâng Văn Trạch Tài dậy.
Sắc mặt Văn Trạch Tài lúc này xám xịt, không khác gì nhúm tro tàn trên mặt bàn. Anh lắc đầu, thở hắt ra một hơi: “Chú Chương gặp đại nạn rồi. Cậu có cảm nhận được vị trí của chú ấy không?”
Viên Vệ Quốc quẹt ngang vệt máu rỉ ra ngay khoé miệng, gian nan thốt ra hai chữ: “m trì!”
âm trì? Hỏng rồi, nếu địa điểm gặp nạn ở âm trì thì rất có khả năng liên quan tới Chu Thất thúc. Văn Trạch Tài lạnh mặt, nghiêm túc đưa ra hàng loạt sắp xếp: “Vệ Quốc, cậu lập tức về nhà dẫn hai chú và Chung Nhiên đi trốn. Còn Đại Phi, giờ con chạy ngay ra trường đón Hiểu Hiểu cùng Thiên Nam. Sau đó tìm người nhờ trông giúp hai cửa hàng. Đừng đóng cửa nghỉ bán kẻo người khác sinh nghi. Làm xong hết việc thì dẫn mọi người tới chỗ Vệ Quốc, nhớ kỹ hết chưa?”
Triệu Đại Phi rũ đầu, chạy thục mạng tới trường tiểu học đón bọn trẻ.
Trong khi ấy, Viên Vệ Quốc vẫn đứng yên bất động, mãi sau mới mấp máy môi hỏi: “Anh…anh có ý gì?”
“Cậu vừa bị phản vệ, trước mắt không thể động thuật. Tú Phương và mấy đứa nhỏ nhờ cậu chăm sóc giúp. Giờ anh tới chỗ âm trì để xem tình hình cụ thể ra sao”, Văn Trạch Tài giải thích qua loa rồi lấy tấm da heo vừa mua đắp lên mặt.
Để đề phòng có ngày hôm nay, Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc đã sớm tính toán đường lui. Chỗ Viên Vệ Quốc bị thương lần trước là địa điểm lý tưởng nhất, vừa gần lại kín đáo. Nó nằm khuất trong núi, rất thích hợp để lập căn cứ bí mật. Chú Viên đã tạo sẵn một đường hầm, đồ đạc và thực phẩm cần thiết cũng đã chuẩn bị đủ cả. Chỉ cần xảy ra biến cố là có thể chạy vào trú ẩn bất cứ lúc nào.
Trần Vân Hồng ôm con gái đứng nép vào bên cạnh Điền Tú Phương trước tiệm quần áo. Văn Trạch Tài đi tới, ôm vợ vào lòng, ôn nhu dặn dò: “Em và các con đi theo sư phụ Thiên Nam nhé.”
Điền Tú Phương mấp máy môi, hàng trăm vạn lời muốn nói cuối cùng hoá thành bốn chữ đơn giản: “Đi sớm về sớm!”
Đồng tử Văn Trạch Tài co rút, anh siết chặt tay vợ, gắng mỉm cười để cô yên tâm: “Ừ!”
Khi Văn Trạch Tài chạy tới nơi thì âm trì đã không còn là âm trì nữa rồi, tất cả âm khí đều đã tiêu tán sạch, chỉ còn lại một đầm lầy hoàn toàn bình thường. Chiếc bình đựng Dương bùn trùng nằm lăn lóc trên mặt đất cách đó không xa.
Văn Trạch Tài tiến tới, nhặt chiếc bình lên. Anh lấy ra một tờ giấy hoàng cốt tương đã được chuẩn bị sẵn, dán chặt lên thân bình. Tiếp theo, gỡ bung băng gạc mà tối hôm trước ông Lương, thôn trưởng thôn Chuối đã chính tay băng bó cho anh.
Băng gạc bị giật mạnh, miệng vết thương nứt toác, máu đỏ theo đó chảy ra, rơi tí tách vào trong miệng bình.
Chiếc bình rỗng không đột nhiên sáng rực lên, hình ảnh hiện ra chập chờn rồi dần rõ nét hẳn.
“Tuy rằng ta không biết nhà ngươi là ai nhưng trên người ngươi lại có hương vị vô cùng quen thuộc. Thú vị, thú vị đây! Nói đi, ngươi là con của âm nữ nào?”
Một gương mặt nhăn đùm già khọm xuất hiện. Đây chắc hẳn là Chu Thất thúc rồi. Và người đang bị hắn bóp họng chính là Chương Toàn. Sắc mặt Chương Toàn tím đen, dưới chân chú ấy là chiếc bình đựng Dương bùn trùng.
“Mày…giết…mẹ…tao!” Chương Toàn căm hận gằn từng chữ. Chú tung cước muốn đá lão già chết tiệt đó nhưng rất tiếc lão đã buông tay, đẩy chú ngã ngửa xuống nền đất rồi dẫm một chân lên ngực, di mạnh: “Haha, người chết dưới tay ta nhiều vô số!”
Chương Toàn cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau: “Báo ứng sẽ tới sớm thôi! Lão khốn!"
“Phải không?” Chu Thất thúc cười ha hả rồi vươn tay kéo mạnh lớp da trên mặt Chương Toàn: “Nhà ngươi đang đeo cái gì thế này?”
Chương Toàn gầm gừ như con thú hoang, há to miệng định cắn bàn tay lão. Tiếc rằng lại bị tên người hầu đè chặt đầu, không thể giãy giụa.
“Thuật dịch dung? Ồ thì ra là thuật dịch dung à? Hahaha!” Tiếng cười hưng phấn của lão già hoà cùng tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn của Chương Toàn.
“Thất thúc, thuật dịch dung đã thất truyền từ nhiều năm nay.”
Nương theo thanh âm, Văn Trạch Tài nhìn sang bên cạnh liền trông thấy người lên tiếng nhắc nhở chính là Chu quản gia. Vẻ mặt ông ấy vẫn luôn thờ ơ, lãnh đạm y như lần gặp ở nhà tổ Chu gia.
Chu Thất thúc hằn học buông tay, gương mặt đậm nét dữ tợn: “Đúng thế! Cho nên mau nói đi, ngươi là con cái nhà ai? Và ai dịch dung giúp ngươi? Bát đệ sao?”
Lão nhắm thẳng tới Bát thúc, bởi ngoài người em trai này ra thì quả thực lão không thể nghĩ ra ai khác nữa.
“Mang về!”
“Dạ vâng, thưa Thất thúc!” Đám đồ đệ lục tục kéo lê Chương Toàn đi.
Hình ảnh tiêu tán, máu của Văn Trạch Tài ngừng chảy, tờ giấy hoàng cốt tương dán trên thân bình ngùn ngụt bốc cháy hoá trành tro tàn.
Chảy bao nhiêu máu nhưng Văn Trạch Tài không hề biết đau là gì. Anh nhặt băng gạc lên, quấn vài vòng qua loa đại khái.
Nếu không phải chiếc bình này đã từng đựng Dương bùn trùng và con trùng đó đã từng uống máu của anh thì chưa chắc Văn Trạch Tài đã tái hiện lại được tình cảnh khi ấy.
Ánh mắt anh lạnh băng phóng về đầm lầy trước mặt. Dù có thế nào đi chăng nữa, nhất định anh phải cứu được chú Chương trở về.
Anh nhanh chóng huỷ bỏ dấu tích rồi quay lại hầm trú ẩn hội họp cùng mọi người.
Sau khi hay tin ông bạn già bị lão Thất thúc bắt đi, chú Chung nôn nóng nói ngay: “Đêm nay cha sẽ cùng đi với Trạch Tài tới Chu gia. Vệ Quốc, con ở lại đây trấn thủ. Nhất định phải bảo vệ mọi người bình an vô sự.”
Viên Vệ Quốc hốt hoảng: “Cha…”
“Đừng nói gì cả, với tình hình hiện tại thì đây là phương án tốt nhất rồi”, chú Chung vỗ vai con rể, rồi quay sang trấn an con gái bằng ánh mắt.
Chung Nhiên mếu máo chực khóc, chú Chung cười xoà ngăn lại: “Lớn rồi, có còn là trẻ con nữa đâu mà khóc nhè. Thôi, cha không cần căn dặn gì nữa, phải tự biết chăm sóc bản thân cho thật tốt. Ngoan ngoãn ở đây đợi chúng ta quay lại.”
Chung Nhiên lau nước mắt, mím chặt môi gật gật đầu.
Thông qua những cuộc nói chuyện của người lớn, Thiên Nam cũng phần nào đoán được vấn đề, nên thằng bé chỉ đứng từ xa, lo lắng nhìn cha. Nhưng Hiểu Hiểu thì khác, con bé không biết gì hết, chỉ cảm thấy bầu không khí xung quanh rất lạ. Ai cũng căng thẳng, rầu rĩ, lo âu khiến nó rất sợ hãi nên cứ ôm rịt lấy chân cha kiếm tìm cảm giác an toàn.
Văn Trạch Tài ngồi xổm xuống, kéo cả hai con vào lòng, dùng cái ôm dịu dàng của cha để xoa dịu và dỗ dành hai đứa nhỏ.
“Cha sẽ về với các con nhanh thôi. Hai đứa nhất định phải nghe lời mẹ và anh Đại Phi có biết không?”
Thiên Nam cùng Hiểu Hiểu lý nhí vâng dạ. Mặc dầu không biết rõ nhưng bọn chúng đều cảm nhận được chuyến đi lần này rất nguy hiểm, hoàn toàn không giống với những lần cha rời khỏi nhà trước đây.