Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 26: Tình đồng chí




Đuổi được thằng nhãi Đại Phi đi rồi, Văn Trạch Tài tiếp tục quay lại đóng chân ghế.

Từng tiếng “cạch…cạch…” đều đặn vang lên. Nó không ồn ào, không chói tai, không làm bất kỳ ai khó chịu nhưng kỳ lạ thay, nó như thể đang gõ thẳng vào đáy lòng Điền Tú Phương vậy.

Đúng thế, từ nãy đến giờ cô vẫn nép mình phía sau cánh cửa phòng khách, lẳng lặng nghe hết đoạn hội thoại giữa chồng và Triệu Đại Phi. Nếu…chỉ là nếu thôi nhá…nếu lỡ anh ấy bị bắt thật thì hai mẹ con cô phải sống tiếp thế nào đây?! Ông trời ơi, sao hạnh phúc lại mong manh và xa vời đến vậy? Cứ tưởng sắp bắt được rồi vậy mà cuối cùng lại vụt mất trong gang tấc….

Mỗi một ngày qua đi, nỗi sợ hãi trong lòng Điền Tú Phương lại dày thêm một chút. Cô như thể đang ngồi trên đống lửa, sốt ruột và bất an vô cùng. Lo lắng cho chồng chưa đủ, cô còn phải gồng mình chống đỡ với bao lời đàm tiếu, dị nghị bủa vây. Người tốt thì động viên khích lệ vài câu nhưng có không ít kẻ đang phấn khích chờ xem kịch hay, chờ xem gia đình cô tan nhà nát cửa.

Ngược lại với vợ, Văn Trạch Tài vẫn bình chân như vại, anh chẳng thèm quan tâm tới mấy lời đồn đãi vớ vẩn ấy càng không cho phép chúng làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình. Hàng ngày, anh vẫn thảnh thơi ăn ngủ, sinh hoạt như bình thường bởi anh biết điều gì đến sẽ đến, có sốt ruột hay sợ hãi cũng vô ích mà thôi.

Song, Trương Tam - người bị Văn Trạch Tài chỉ mặt điểm tên lại không thể bình tĩnh được như vậy.

Vốn dĩ vợ hắn chơi rất thân với Dương Diễm Cúc cho nên cái chuyện lên núi bắt gian hôm bữa bà ta cũng hóng hớt được tí chút. Thành thử vừa thấy ông chồng hậm hực vác xác về, cái miệng không ngừng làu bàu chửi rủa Văn Trạch Tài là bà sợ thót tim, da gà da vịt thi nhau dựng ngược.

Bà ta hoảng hốt vất toẹt cái rổ rau xuống nền đất, vội vã chạy ra níu áo chồng hỏi cặn kẽ: “Hắn nói ông như vậy thật hả?”

Đang sẵn cơn tức trong người, vì thế cho nên vợ vừa hỏi tới là Trương Tam lại nổi khùng lên: “Cái thằng chó đấy sợ đánh thua nên mới lấy võ mồm ra doạ thôi, đúng là cái đồ chết nhát. Có giỏi thì ra đây đánh tay đôi với ông này…”

Hỏng rồi, vợ Trương Tam xám mặt, run rẩy dặn chồng: “Thôi từ giờ trở đi ông ở yên trong nhà cho tôi nhờ, đừng đi lang thang ra ngoài gây chuyện nữa, công việc cũng khỏi cần làm luôn, để tôi lên đại đội xin phép cho.”

“Con đàn bà chết tiệt này, mày nói cái gì đấy hả?” Trương Tam hung hăng giáng thẳng cái tát vào mặt vợ rồi tiếp túc gào rống lên: “Mày nghe cho rõ đây, còn lâu ông mới sợ nhá, ông cứ đi đấy, để xem nó có trù nổi ông không?! Hừ, thằng ranh con, miệng ăn cơm nhưng toàn thở ra mùi c*t! Khôn hồn thì đừng để ông đây bắt được, nếu không ông tẩn cho ba má nó nhận không ra luôn!”

Đang yên đang lành bị ăn một phát tát đau điếng, vợ Trương Tam tủi thân ôm mặt chạy đi tìm Dương Diễm Cúc kể khổ.

Lúc này Triệu Ái Quốc vẫn đang ngồi tù nên trong nhà chỉ còn ba mẹ con Dương Diễm Cúc. Thời gian gần đây, Dương Diễm Cúc thay đổi khá nhiều, trước đây cô ta kiêu căng ngạo mạn bao nhiêu thì giờ ủ rũ, chán chường bấy nhiêu.

Mà cũng phải thôi, từ vị trí vợ thầy giáo cao cao tại thượng, đùng một cái rớt đài, quay về làm vợ một thằng nông dân tầm thường, thử hỏi làm sao vui vẻ cho được? Ừ thì nông dân cũng được đi nhưng giả dụ Triệu Ái Quốc khoẻ mạnh như đàn ông nhà khác thì không nói làm gì, đằng này anh ta yếu hơn đàn bà, kể cả có cố gắng hết sức thì cũng chỉ kiếm được chút công điểm bằng cô là cùng. Haizz, nghĩ mà chán không tả nổi.

Cũng may còn được hai thằng con kéo lại. Mặc dù thằng cha không ra gì nhưng tụi nhỏ rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết thương mẹ và đặc biệt là học rất giỏi. Năm ngoái, Triệu Chí Văn đã vinh dự trở thành học sinh xuất sắc đứng đầu toàn trường. Thôi thì nhờ vậy cũng coi như vớt vát lại chút ít thể diện, bằng không chắc cô đâm đầu xuống sông chết quách cho rồi, chứ sống làm gì nữa khi không có mặt mũi đối diện với lối xóm bà con?! Đúng là oan nghiệt mà!

Nghe bà Trương kể hết đầu đuôi sự tình, Dương Diễm Cúc mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, hoá ra sự thật khác xa những gì dân làng đang truyền tai nhau.”

Ồ với à cái gì, đang cuống hết cả lên đây này, bà Trương rối rít hỏi vào trọng điểm: “Cô bảo những lời hắn nói liệu có đáng tin không, hay chỉ là nói lung tung nhằm hù doạ ông Trương nhà tôi thôi?”

Dương Diễm Cúc nhíu mày chìm vào suy tư…

Nếu hỏi cô có hận Văn Trạch Tài không? Tất nhiên câu trả lời chắc chắn là có. Cô hận hắn thấu xương bởi tại hắn nên gia đình cô mới ra nông nỗi ngày hôm nay. Tuy nhiên không thể phủ nhận một điều, nhờ hắn chỉ điểm mà cô mới biết được sự thật. Mặc dù quá đau đớn, quá thất vọng nhưng vẫn hơn phải sống trong cảnh bị chồng lừa gạt, phản bội. Phụ nữ mà, làm gì có ai chịu được kiếp chồng chung cơ chứ. Thế nên, sâu thẳm trong thâm tâm, Dương Diễm Cúc thật lòng cảm kích Văn Trạch Tài đã giúp mình tìm lại tự tôn của một người phụ nữ.

Còn thằng chồng đốn mạt kia ấy hả, để xem mất việc đồng thời mất luôn cả thể diện rồi, anh ta còn lên mặt được nữa không? Hừ, có mà bố bảo cũng chả dám. Từ giờ trở đi nếu muốn sống yên ổn trong cái thôn này thì chỉ còn một cách duy nhất đó là hoàn toàn nghe theo lời cô. Tức là cô có thể nắm gọn anh ta trong lòng bàn tay mà tuỳ ý sai khiến. Cô bắt ngồi anh ta sẽ không dám đứng, bắt đi hướng Đông anh ta sẽ không dám đi hướng Tây. Haha, mới nghĩ thôi đã thấy sung sướng quá rồi!

Vì lâng lâng trong sự phấn khích sắp tới sẽ cầm đầu được chồng nên Dương Diễm Cúc tha, không đi tìm Văn Trạch Tài tính sổ, thậm chí còn nể tình nói đỡ cho anh ta vài câu: “Cháu thấy việc này thím cứ từ từ theo dõi đi, thời gian sẽ là câu trả lời hữu hiệu nhất.”

Rồi xong, đến Dương Diễm Cúc còn nói vậy thì quả này ông chồng mình tiêu đời thật rồi, bà Trương chán nản ngồi bệt xuống đất, thất thần đưa mắt nhìn lũ trẻ đang nô đùa ngoài sân, miệng lẩm bà lẩm bẩm trong vô vọng: “Nếu thằng con trai thím Tả thực sự quay về thì sợ rằng ông nhà tôi…”

Thấy bà thím có vẻ hơi suy sụp, Dương Diễm Cúc liền lựa lời an ủi: “Nhưng vẫn chưa xảy ra chuyện gì mà. Vả lại Văn Trạch Tài chỉ nói vạn sự không thuận thôi chứ có nói mất mạng hay gì đâu, thím cứ yên tâm đi.”

Tiếc rằng Dương Diễm Cúc đã nói hết nước hết cái, khuyên nhủ gãy cả lưỡi mà tinh thần bà ấy vẫn vậy, không tài nào vực dậy nổi.

Rời nhà Dương Diễm Cúc, bà Trương mặt ủ mày chau như thể ngày mai là tận thế, tai hoạ sắp sửa giáng xuống đến nơi rồi!

Ngày hôm sau, khi Văn Trạch Tài đang bận tối mắt tối mũi ở tiệm sách thì Mã Trung Nguyện đã theo sự chỉ dẫn của anh, thành công tìm được đường về tới đội sản xuất Lợi Hoà.

Sau khi hoàn thành hết những việc cần làm, Văn Trạch Tài tiếp tục ngồi vào bàn, giở sách vở ra ôn luyện.

Cách đó không xa, quản lý Vương thảnh thơi ngồi vắt chữ ngũ, vừa thong thả uống trà vừa tò mò cất tiếng hỏi: “Trạch Tài này, kỳ thi đại học sắp tới chú nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

“Nắm chắc bao nhiêu thì tôi không rõ nhưng có một điều tôi biết rất rõ đó là nếu năm nay không thi đậu thì sang năm chắc chắn sẽ khó hơn gấp bội.” Văn Trạch Tài đáp lời mà không ngẩng đầu, mắt vẫn tập trung vào cuốn tập, tay vẫn thoăn thoắt viết ra những dòng chữ ngay hàng thẳng lối.

Quản lý Vương gật gù đồng tính: “Ừhm, chú nói phải.”

Năm nay là năm đầu tiên nhà nước triển khai khôi phục thi đại học. Vì thông tin đến quá bất ngờ nên mọi người không kịp trở tay chuẩn bị gì cả, phần đông các sĩ tử đều tham dự với tâm lý cầu may, trúng thì trúng mà không trúng thì thôi. Hiểu được điều ấy nên bộ giáo dục sẽ không ra đề đánh đố làm khó thí sinh. Song song với đó, điểm số đầu vào của các trường đại học cũng sẽ không quá cao.

Nhưng từ năm thứ hai trở đi, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo ổn định, mọi người có nhiều thời gian để chuẩn bị cũng như ôn luyện kỹ càng. Và hiển nhiên kèm theo đó là độ khó cũng sẽ được nâng cao, thậm chí các trường đại học sẽ đồng loạt tăng điểm chuẩn nhằm chọn lọc ra những thí sinh thực sự có năng lực.

Lát sau, thấy Văn Trạch Tài buông bút, chuẩn bị đứng dậy đi ra xếp sách, quản lý Vương liền tranh thủ cất tiếng: “Khụ, Trạch Tài này, chú nhìn hộ anh phát xem hôm nay vận hạn thế nào.”

Văn Trạch Tài xoay người nhìn thẳng vào mắt quản lý Vương, hơi cong môi khẽ cười.

Quản lý Vương hiểu ý, liền thò tay vào túi lấy ra một đồng đưa cho Văn Trạch Tài, kèm theo lời căn dặn: “Nhất định phải chuẩn đấy nhá.”

Văn Trạch Tài nhận tiền, cười tươi roi rói: “Nhất định rồi. Anh Vương, hôm nay anh lại đi xem mắt hả?”

Quản lý Vương đỏ mặt gật đầu: “Phải đi thôi, lớn tuổi rồi, cha mẹ giục suốt ngày, điếc hết cả tai. Chứ đâu được may mắn như chú, trẻ như vậy đã có vợ đẹp con ngoan yên bề gia thất.”

Trong giọng nói của anh không giấu được vài phần hâm mộ. Ước gì mình cũng nhanh như chú ấy thì có phải bây giờ đã yên ổn rồi không.

Văn Trạch Tài cẩn thận cất tiền vào túi áo, sau đó nghiêm túc quan sát quản lý Vương. Một lúc sau, anh đẩy tới trước một tờ giấy trắng và một cây bút: “Anh tuỳ ý viết một chữ xuống đây rồi tôi xem cho.”

Đang mải vuốt vuốt lại đầu tóc tự nhiên nghe Văn Trạch Tài nói vậy, quản lý Vương sửng sốt há hốc miệng: “Ủa, không phải coi tướng mạo à?”

Văn Trạch Tài lắc đầu, nghiêm túc nói: “Hôm nay coi chữ, nào, anh viết xuống đi.”

Quản lý Vương gãi gãi đầu, bối rối nhìn tờ giấy và cây bút trước mặt rồi lại nhớ tới lời dặn dò của mẹ mấy ngày hôm nay, anh đành cắn răng đặt bút viết xuống một chữ “Vợ”.

“Được rồi.” Văn Trạch Tài cầm lấy tờ giấy, cố nín cười, coi bộ chàng ta muốn vợ lắm rồi đây.

Đợi mãi không thấy Văn Trạch Tài nói gì, quản lý Vương sốt ruột hỏi lớn: “Thế nào, được không?”

Văn Trạch Tài buông tờ giấy trở lại bàn, sau đó đủng đỉnh phán: “Giây phút đầu tiên khi anh đặt bút xuống, chữ mà anh muốn viết thực chất là chữ “Sự nghiệp” Nhưng có lẽ nhớ tới nỗi niềm mong mỏi của gia đình nên phút cuối anh đã sửa nét bút, quyết định đổi thành chữ “Vợ”.”

Trời thần, siêu vậy?! Cái đó mà nó cũng biết nữa hả? Quản lý Vương kinh hãi tột độ, mấp máy môi định nói rồi lại thôi.

Văn Trạch Tài giơ ngón trỏ chỉ vào chữ “Vợ” trên mặt giấy: “Nét bút cuối cùng khá ngắn chứng tỏ anh thu tay rất nhanh. Điều này cho thấy tâm trạng hiện giờ của anh đang nôn nóng, vội vàng, chỉ muốn mau mau chóng chóng làm sao giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt. Thế nhưng anh Vương à, dù anh có vội tới mấy cũng vô ích thôi. Buổi hẹn hôm nay đã định sẵn sẽ khiến anh thất vọng rồi. Nhưng không sao, hai người có thể trở thành bạn tốt của nhau.”

Nghe vậy, sắc mặt quản lý Vương thoắt cái trầm hẳn xuống. Không phải anh tức giận vì lời nói của Văn Trạch Tài mà anh đang lo lắng không biết phải đối diện với gia đình thế nào đây, chắc cuốn gói quần áo đi ngủ bụi luôn quá!

Ấy mà khoan, Văn Trạch Tài vừa bảo anh và cô ấy có thể trở thành bạn tốt mà. Vậy tức là giữa hai người phải có điểm tương đồng, thậm chí là hợp tính cách, có nhiều đề tài chung để chia sẻ ấy chứ. Ôi, chỉ sợ không nói chuyện được với nhau chứ nói được thì quá dễ luôn, cứ hẹn ra ngoài hàn huyên tâm sự rồi bồi đắp tình cảm dần dần là được chứ gì. Nghĩ tới đây, hai mắt quản lý Vương tức thì sáng rỡ, anh khấp khởi mừng thầm lên tiếng hỏi: “Liệu có cách nào xoay chuyển tình thế không?”

Rất tiếc, Văn Trạch Tài lắc đầu ngay: “Anh cứ đi gặp người ta trước đi, còn vấn đề này cứ để đó khi nào về thảo luận sau.”

Quản lý Vương chả hiểu mô tê gì nhưng cũng gật gù nghe theo.

Tuy nhiên, chưa tới giờ tan tầm anh ấy đã vội vã quay lại tiệm, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ hốt hoảng, bàng hoàng: “Ôi Tài ơi, doạ chết anh rồi. Hú hồn hú vía ối dồi ơi…”

Văn Trạch Tài không đáp ngay mà viết cố cho xong mấy chữ cuối.

Vả lại cũng chả cần Văn Trạch Tài hỏi, vốn dĩ quản lý Vương thuộc tuýp người hay nói, hiện tại trong tiệm lại chẳng có khách nào vì thế không gì có thể ngăn cản anh ấy mở đài: “Chú biết không, thoạt nhìn trông cô ấy cũng xinh xắn ra phết, chỉ có điều tính cách lại chẳng thục nữ chút nào. Ai đời con gái gì mà nói năng chả giữ ý giữ tứ gì cả, còn hỏi thẳng anh có bao nhiêu bạn gái rồi, thích người nào nhất, vì sao thích?”

Nghỉ lấy hơi một nhịp, quản lý Vương lại tiếp tục bô lô ba la: “Nhưng như thế chưa là gì đâu. Lúc đi đường tình cờ gặp một ông cụ té ngã, cô ấy không nói không rằng phăm phăm lao tới vác ông cụ lên lưng rồi chạy như bay tới bệnh viện. Mà cậu biết không, ông cụ ấy còn to béo hơn cả anh nữa, thế mà cô ấy cõng ngon ơ luôn. Sợ chưa!”

Đáng nhẽ cô ấy phải đầu thai thành đàn ông mới phải. Chắc chắn bà mụ đã nặn nhầm trường hợp này rồi!

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Thế hai người đã bắt tay kết tình đồng chí chưa?”

Quản lý Vương hơi ngẩn người rồi sau đó gật đầu cái rụp: “Kết rồi, uống hai ly rượu kết nghĩa huynh đệ rồi!”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Thế giờ anh còn muốn xoay chuyển tình thế nữa không?”

Tức thì quản lý Vương đứng bật dậy, liên tục xua tay: “Không không, không cần xoay chuyển gì hết, cứ giữ nguyên hiện trạng như này là tốt lắm rồi!”

Trời trời, giỡn gì vậy ba, giỡn vậy không vui chút nào nha!

Hàn huyên thêm một một lúc nữa là tới giờ tan tầm, hai anh em đứng dậy tạm biệt nhau ai về nhà nấy.

Thế nhưng ngày hôm nay không giống mọi ngày, ngoài hai mẹ con Điền Tú Phương thì còn rất đông bà con dân làng cũng đang chờ đón Văn Trạch Tài.

Cơ hồ anh vừa đặt chân tới đầu thôn đã bị cả một đám đông vây kín. Có lẽ vì quá kích động nên mọi người cứ nhao nhao lên, hết người nọ tới người kia thi nhau nói:

“Văn thanh niên trí thức à, anh tính kiểu gì mà chuẩn quá vậy. Con trai bà Tả về thật rồi kìa.”

“Đúng vậy đúng vậy, Văn thanh niên trí thức quá siêu luôn. Dù gì chúng ta cũng là người cùng thôn. Anh tính giúp xem mẹ tôi có thể sống thêm được mấy năm nữa?”

“Ê, mấy người này tránh ra coi, sao chen quá vậy. Văn thanh niên trí thức ơiiii, coi giùm vợ tôi với, xem đứa bé trong bụng cô ấy rốt cuộc là nam hay nữ…”

“Văn thanh niên trí thức ơi….Văn thanh niên trí thức à….”