Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 254: Hy vọng cuối cùng




Tôn Vĩnh Minh khổ sở giải thích rất nhiều rằng đó không phải là mình nhưng gia đình đều không tin. Ban đầu mọi người còn miễn cưỡng bán tín bán nghi nhưng dần già chẳng ai đủ kiên nhẫn nghe hắn thề thốt nữa. Bởi rõ ràng cùng là cơ thể ấy, giọng nói ấy, sao có thể là người khác được?

Dưới sự kiên trì sống chết của Tôn Vĩnh Minh, mọi người trong nhà cũng hợp tác thử “hắn” vài lần, nhưng kết quả vẫn chả khác gì.

“Tối hôm mồng tám, tôi khát nước quá nên dậy tính xuống bếp rót cốc nước. Ai dè đi ngang nhà chính liền nghe thấy vợ tôi đang nói chuyện cùng cha mẹ. Cô ấy khẳng định tôi bị mắc hội chứng mất trí nhớ, xong rồi tự mình hù mình, chứ chẳng có ma quỷ nào ám hết.”

Nghe vậy, Tôn Vĩnh Minh nổi khùng lên, đùng đùng lao ra cãi vã tung trời. Nhưng càng như vậy thì người nhà càng cho rằng hắn thật sự bị bệnh.

“Tôi bị cưỡng ép tới bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ kê đơn cho tôi uống thuốc, lãnh đạo xưởng cũng không cho tôi đi làm, kêu ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Nhưng chỉ có mình tôi biết, mỗi ngày tôi đều trải qua một khoảng thời gian cực kỳ kinh khủng, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào hết, như thể mình tách ra khỏi thế giới loài người vậy. Tuy nhiên tôi đã nói rất nhiều lần mà chẳng một ai tin tôi, không một ai…”

Cùng đường, Tôn Vĩnh Minh đành ôm hy vọng tới cậy nhờ Văn Trạch Tài.

Đương nhiên, trước khi tới đây hắn đã đi kiếm rất nhiều đạo sĩ rồi. Có đạo sĩ nói trên người hắn rất sạch sẽ, không bị ma quỷ ám. Nhưng cũng có đạo sĩ vô lương tâm, lừa của hắn rất nhiều tiền.

Bao nhiêu quỹ đen hắn lén tích cóp được, tới nay chỉ còn lại đúng mười đồng bạc.

Mà nghe đồn Văn đại sư đoán mệnh giá thấp nhất là mười đồng, cho nên hắn bèn cược hết mọi hy vọng vào lần cuối cùng này.

Tần Dũng và Triệu Đại Phi thoáng liếc nhau.Nếu không phải trông thấy đáy mắt Tôn Vĩnh Minh ngập tràn tuyệt vọng thì có lẽ bọn họ cũng giống như Tôn gia, tin rằng hắn ta thật sự bị bệnh.

Ngồi yên lặng từ đầu tới cuối, đến lúc này Văn Trạch Tài mới đẩy một tờ giấy và một cây bút tới trước mặt Tôn Vĩnh Minh rồi nói: “Bắt đầu từ đêm giao thừa cho tới nay, bị ma giấu bao nhiêu lần, mỗi lần bao lâu, vào những khoảng thời gian nào, ghi chi tiết ra đây.”

Tôn Vĩnh Minh ngơ ngác nhìn giấy bút trước mặt, cũng không biết rốt cuộc Văn Trạch Tài là tin mình hay lại muốn lừa tiền mình đây. Hắn siết chặt cuộn tiền, hai cánh môi run rẩy: “Đại…đại sư…tôi…tôi chỉ còn lại đúng mười đồng cuối cùng này thôi. Người nhà nói tôi bị bệnh nên họ không cho tôi cầm tiền…”

Hàng tháng lương thưởng bao nhiêu đều phải nộp hết lên cho mẹ. Đây là quy củ của Tôn gia từ trước tới nay, hắn không thể làm trái.

Văn Trạch Tài nhướng mày: “Không lẽ cậu sợ tôi sẽ vì mười đồng tiền của cậu mà đạp đổ bảng hiệu tiệm mình?”

Tôn Vĩnh Minh với lấy cây bút, gục đầu lẩm bẩm: “Ngày hôm qua gã đạo sĩ lừa bịp kia cũng nói y chang vậy.”

Lúc ấy, trên người hắn còn được hai mươi đồng.

Văn Trạch Tài bó tay cạn lời!

Lát sau, Văn Trạch Tài nhận lấy tờ giấy Tôn Vĩnh Minh đưa qua, cẩn thận xác nhận lại một lần nữa: “Chắc chắn chứ?”

Tôn Vĩnh Minh lập tức gật đầu cái rụp, hắn chỉ vào từng khoảng thời gian được liệt kê rõ ràng trên giấy: “Tôi đâu có bị khùng, sự việc xảy ra lúc nào tôi đều cảm nhận được hết. Ngày nào tôi cũng bị ma trêu, không những vậy thời gian còn tăng dần theo từng ngày. Nhận thấy vấn đề thực sự nghiêm trọng cho nên tôi luôn cố gắng ghi nhớ thật kỹ.”

Tuy mỗi lần bị quỷ giấu, Tôn Vĩnh Minh không hề biết mình đã làm những gì nhưng may mắn hắn vẫn nhận thức được thời gian. Công thêm trên cổ tay luôn đeo đồng hồ cho nên không sợ sai sót.

Văn Trạch Tài đọc một lượt danh sách từ đầu xuống cuối. Lần đầu tiên xảy ra sự việc là ngày 30 Tết, quá trình kéo dài nửa tiếng đồng hồ. Tới ngày mùng 1 là một tiếng, sang tới ngày mồng 2 thì tận tiếng rưỡi.

Tính ra ngày hôm sau tăng nửa giờ đồng hồ so với ngày hôm trước. Nhưng qua ngày mùng năm thì thời gian lại rút ngắn xuống còn nửa tiếng. Rồi từ hôm đó trở đi giờ giấc lung tung, hôm dài hôm ngắn, không có một quy luật nào cả.

Văn Trạch Tài buông tờ giấy, nghiêm túc quan sát tướng mạo Tôn Vĩnh Minh.

Tôn Vĩnh Minh khẩn trương cực kỳ, liên tục nuốt nước bọt ừng ực đồng thời cũng không che giấu được vẻ hồi hộp, mong chờ.

“Đại sư…tôi…có phải tôi bị trúng tà không?”

Văn Trạch Tài không trả lời có hay không mà hỏi sang vấn đề khác: “Hiện giờ cậu đang uống thuốc gì? Có mang theo ở đây không?”

Thoắt cái, mặt Tôn Vĩnh Minh đổi sắc, giọng điệu cũng gay gắt hơn vài phần: “Anh cũng nghĩ tôi bị bệnh?”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Tôi muốn xem xem thuốc cậu đang uống có vấn đề gì không. Thuốc, đúng là có công dụng chữa bệnh nhưng trong đó cũng có ba phần độc. Nếu cậu không bệnh mà uống thuốc thì trăm hại không một lợi!”

“Đúng đấy!” Triệu Đại Phi góp lời, “Cứ yên tâm nghe theo lời của sư phụ tôi đi, đảm bảo không sai đâu!”

Tôn Vĩnh Minh mím môi: “Thuốc tôi để ở nhà, giờ tôi chạy về lấy.”

Dứt lời, hắn vội vã lao ra cửa, quên cả trả tiền.

Tuy nhiên Văn Trạch Tài cũng không gọi lại mà vẫn mải mê nhìn chằm chằm vào tờ giấy trước mặt, đồng thời hỏi thử nhận định của đệ tử về vấn đề này.

Triệu Đại Phi gãi đầu gãi tai, không chắc chắn cho lắm: “Dựa vào tướng mạo có thể thấy trong năm nay hắn sẽ gặp một kiếp nạn, nhưng số kiếp này rơi vào tháng bảy âm, giờ mới rằm tháng Giêng, còn quá sớm. Sư phụ, chẳng lẽ hắn bị bệnh thật?”

Tần Dũng kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc phát biểu ý kiến: “Mặc dù tính tình Tôn Vĩnh Minh nóng nảy, bốc đồng nhưng có một số chuyện nó không dám nói bậy đâu.”

Mấu chốt là ánh mắt tuyệt vọng ấy quá mức chân thật, rất khó để khiến người khác không tin.

Văn Trạch Tài đặt tờ giấy sang một bên, bình tĩnh nói: “Tình trạng của Tôn Vĩnh Minh rất giống bị trúng một loại trung thuật có tên là “trí nhớ”. Cách thức hoạt động của nó là làm gián đoạn trí nhớ của đối phương trong một khoảng thời gian ngắn, để chiếm lấy cơ thể họ và điều khiển theo ý mình. Người bị hạ thuật sẽ như con rối, vô thức phục tùng hết thảy. Và sau khi tỉnh tại sẽ không lưu bất cứ ký ức nào về những việc mình đã từng làm.”

Loại Mệnh thuật này rất nguy hiểm, nếu được sử dụng đúng chỗ thì có thể giúp ích cứu người. Ngược lại, nếu rơi vào tay kẻ tâm thuật bất chính thì sẽ có rất nhiều người bị hại oan uổng.

Nhìn triệu chứng thì rất giống rồi nhưng lạ ở chỗ Văn Trạch Tài không tìm thấy điểm khả nghi trên người hắn. Nếu Tôn Vĩnh Minh đã không bị trúng thuật vậy thì khả năng cao nghi điểm nằm tại chỗ thuốc hắn đang uống hàng ngày.

Song, đợi tới tận lúc cửa hàng đóng cửa mà vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Vĩnh Minh đâu.

Tần Dũng mím môi: “Để em ghé Tôn gia xem tình hình thế nào. Yên tâm em sẽ không nhắc tới chuyện Tôn Vĩnh Minh tới đây đâu, em chỉ sang chơi thôi.”

Văn Trạch Tài gật đầu tán thành ngay. Thiết nghĩ Tần gia và Tôn gia là láng giềng lâu năm. Hàng xóm sang chơi thăm hỏi nhau là chuyện hết sức bình thường, không có gì lạ lùng cả.

Về tới ngõ, Tần Dũng không ghé Tôn gia ngay mà đi vào nhà mình trước.

Nghe tiếng mở cổng, thím Tần ló đầu ra khỏi bếp, tươi cười nói: “Về rồi đấy hả, cơm nước cũng chín rồi đây. Mau ra rửa tay rồi vào ăn cơm con.”

Tần Dũng đáp lời, sau đó đi vào buồng cởi áo khoác ngoài. Tuy nhiên anh không rửa mặt mũi chân tay mà cứ đứng bần thần trước cửa sổ, hướng ánh mắt về phía Tôn gia ở ngay sát vách.

Thấy lạ, vợ anh khệ nệ ôm cái bụng bầu tiến lại gần: “Anh đang nhìn gì thế?”

Tần Dũng vòng tay ôm lấy bả vai vợ, nhẹ giọng dặn dò: “Sắp tới em hạn chế ra ngoài, chú ý tránh xa người nhà họ Tôn một chút.”

Đúng lúc thím Tần bưng mâm cơm lên, thím hốt hoảng hỏi ngay: “Làm sao thế? Ban chiều mẹ mới nói mấy câu với thím Tôn xong. Bộ có chuyện gì à?”

Tần Dũng lắc đầu: “Cũng chưa rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói Tôn Vĩnh Minh bị mắc chứng hay quên. Hôm nay hắn tới tìm Văn đại sư, một hai quả quyết mình không mắc bệnh mà là trúng tà. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách với người nhà bên đó để đảm bảo an toàn.”

Cơm nước xong xuôi, Tần Dũng khoác áo, đi sang gõ cửa nhà hàng xóm.

Tôn gia cũng đã ăn xong bữa tối, đang họp gia đình ngay tại phòng khách. Khi cuộc tranh luận lên tới đỉnh điểm thì có tiếng gõ cửa vang lên. Chị Tôn, vợ Tôn Vĩnh Minh liền chạy ra xem ai.

Khi nhìn thấy người tới là Tần Dũng, chị ta thoáng giật mình: “Ồ, Tần Dũng đấy à, có việc gì thế?”

Giật mình cũng phải thôi, bởi trước nay Tần Dũng có qua lại với bên này bao giờ đâu.

Nghe thấy hai chữ “Tần Dũng”, Tôn Vĩnh Minh đột nhiên lao vọt ra, hai mắt đỏ ngầu long lên sòng sọc: “Mày sang đây làm gì? Định đánh nhau à? Lúc chiều tao đã bảo tao chỉ vô tình đụng trúng mày thôi chứ tao không cố ý. Giờ mày mò sang nhà tao là muốn kiếm chuyện đúng không?”

Trên mặt Tần Dũng không thể hiện bất cứ cảm xúc gì nhưng giọng điệu rất cứng rắn và lạnh lùng, nương theo nội dung câu nói của Tôn Vĩnh Minh: “Anh là người đụng phải tôi, vậy mà chưa nói câu nào đã bỏ đi một nước. Giờ cánh tay tôi vẫn còn đau đây này, chẳng lẽ không cần phải xin lỗi hay sao?”

Lời qua tiếng lại ồn ào, toàn thể Tôn gia ùa hết cả ra sân, ngay cả thằng nhóc con trai Tôn Vĩnh Minh cũng lũn cũn chạy theo hóng chuyện.

Thấy sự việc có vẻ căng thẳng, thím Tôn - mẹ Tôn Vĩnh Minh lập tức đá cho thằng con một cái rồi tươi cười xởi lởi với Tần Dũng: “Ấy ấy, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Thím thay mặt nó xin lỗi cháu, mong cháu đừng chấp nhất với cái thằng dở hơi này nha.”