“Nghỉ ngơi?” Mã Trung Nguyện thẫn thờ nhìn chén rượu, men say khiến anh to gan nói ra lời thật lòng: “Tôi có thể nghỉ ngơi còn những người đó thì làm sao nghỉ ngơi đây? Chết mất xác rồi…không tìm được xương cốt…ực…”
Câu từ quá mức doạ người khiến chị Mã hốt hoảng sợ nhảy dựng. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Văn Trạch Tài lập tức nâng Mã Trung Nguyện dậy, nói lấp đi: “Chị dâu, em đỡ anh Mã về phòng, anh ấy uống say rồi.”
Hiểu ý Văn Trạch Tài, chị Mã nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng đi trước dẫn đường: “Đây đây, đi bên này, chú dìu ông ấy vào đây giúp chị với. Làm phiền chú quá!”
Sắp xếp cho Mã Trung Nguyện xong, Văn Trạch Tài đi tới phòng nghỉ cho khách đã được chuẩn bị từ trước.
Tuy chăn ấm đệm êm nhưng anh lại chẳng tài nào chợp mắt nổi, những suy nghĩ miên man không ngừng bủa vây lấy anh, thẳng từ đêm đen cho tới khi bình minh ló dạng.
Sau khi cùng mọi người ăn xong bữa sáng, Văn Trạch Tài liền tạm biệt bà Tả cùng anh chị Mã rồi đi thẳng tới Cung Tiêu Xã sắm đồ Tết. Tính ra anh đã vắng nhà hai đêm rồi, phải tranh thủ đi nhanh về nhanh kẻo vợ con trông.
Văn Trạch Tài vừa đi khỏi, Mã Trung Nguyện đã bị phu nhân kéo vào phòng tra hỏi: “Ông nói rõ cho tôi nghe có phải ông đã làm cái gì mà không thể cho ai biết đúng không?”
Hôm qua say bí tỉ nào còn nhớ được gì, Mã Trung Nguyện chột dạ: “Cái gì là cái gì?”
Chẳng lẽ chuyện mình giấu quỹ đen bị bại lộ rồi???
===
Hôm nay, Tiết Ly Ly, vợ của Lý Đại Thuận sang chơi với Điền Tú Phương. Hai chị em đang ngồi nói chuyện trong phòng khách thì thấy Văn Trạch Tài xách quá chừng túi to, túi nhỏ trở về.
Mấy đề tài của hội chị em phụ nữ, Văn Trạch Tài không có hứng thú lắm mà cũng chẳng biết gì để tham gia vậy nên anh chỉ chào hỏi qua loa rồi xách đồ vào buồng phân loại, sắp xếp cho gọn. Kế đó, anh đi tìm hai đứa Thiên Nam và Hiểu Hiểu đang nô nghịch tung trời cùng đám Đại béo, Nhị béo.
Nhìn hai đứa nhỏ mặt mũi đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi, Văn Trạch Tài nghiêm giọng hỏi: “Đã làm xong bài tập chưa?”
Thiên Nam và Hiểu Hiểu liếc nhau, đồng thanh trả lời: “Chúng con đã hoàn thành hết bài tập nghỉ đông cô giao rồi ạ.”
Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt. Anh nheo mắt quan sát, đến khi chắc chắn hai đứa nhỏ không nói dối anh mới hỏi tiếp: “Cha nhớ rõ lúc mới về quê hai đứa vẫn còn ba bài tập làm văn nữa cơ mà. Đều đã viết xong cả rồi?”
“Dạ vâng ạ, xong hết cả rồi ạ”, Hai anh em trăm lời như một, trả lời rất to và tự tin.
“Ồ, mới có hai ngày cha đi vắng mà hai đứa ở nhà đã làm xong hết bài tập rồi. Tốc độ nhanh quá nhỉ? Nào, cầm vở lại đây để cha xem xem hai đứa viết những gì?”
Thiên Nam và Hiểu Hiểu cùng viết về chủ đề tuyết, một đứa chú trọng biểu cảm (1), một đứa lại thiên về tự sự (2).
Tuy cách hành văn hơi lủng củng, lối diễn đạt còn ngô nghê, non nớt nhưng cũng đã biết triển khai ý tưởng làm nổi bật chủ đề. Tầm tuổi này mà đã viết được như vậy là đáng khen ngợi lắm rồi.
Đặc biệt, trong bài văn của Hiểu Hiểu có nhắc tới sự việc Dương Diễm Cúc qua đời. Cũng không dài, chỉ vài ba câu ngắn ngắn thôi, nhưng ở đoạn cuối con bé đã đưa ra cảm nghĩ của mình về sinh lão bệnh tử và hứa mai này làm bác sĩ nhất định sẽ nỗ lực chữa bệnh cứu người, để mọi người có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh gia đình, bạn bè và những người thân yêu.
Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng Hiểu Hiểu vẫn luôn nhớ kỹ ước mơ của mình và hiểu rất rõ sứ mệnh thiêng liêng của nghề bác sĩ.
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy làm gì có người cha nào không mừng cơ chứ. Văn Trạch Tài mỉm cười, gập sách vở lại. Thiên Nam và Hiểu Hiểu mừng quýnh, cứ tưởng có thể đi chơi tiếp thì nào ngờ hai đề toán rơi ngay vào đầu.
“Làm xong bài tập cô giao là tốt rồi, nhưng vẫn phải chăm chỉ rèn luyện trí não. Yên tâm, cha không giao nhiều bài đâu, mỗi ngày mỗi đứa làm cho cha hai bài toán là được. Làm xong các con được tự do đi chơi.”
Dứt lời anh xoa xoa đầu hai đứa nhỏ rồi tủm tỉm đi xuống bếp để mặc chúng ngẩn tò te, mếu máo khóc không thành tiếng. Oà oà…nghỉ Tết mà cũng phải làm bài tập hàng ngày nữa sao???
Gần tới giờ nấu cơm, Tiết Ly Ly đứng dậy định chào Điền Tú Phương ra về thì bất chợt bắt gặp hình ảnh hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi học bài, sau đó lại nghe thấy tiếng củi lửa truyền ra từ nhà bếp. Tức khắc, trong lòng Tiết Ly Ly trào dâng niềm hâm mộ: “Chị Tú Phương, Đại Thuận nhà em tuy rằng cũng tốt nhưng bị cái hơi hậu đậu, làm gì cũng đại khái qua loa, chả cẩn thận gì cả, với lại còn lâu anh ấy mới chủ động xuống bếp nấu cơm, thật sự nhiều lúc em bực ơi là bực luôn ấy!”
Điền Tú Phương xấu hổ, xoay mặt qua chỗ khác ho nhẹ một tiếng, nhưng cũng không che giấu được niềm hãnh diện lan tràn nơi đáy mắt. Tuy nhiên làm người vẫn nên khiêm tốn một chút: “Ài, đàn ông đều giống nhau cả ấy mà.”
Dĩ nhiên Tiết Ly Ly biết đây là lời khách sáo nhưng cô cũng chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ thôi chứ hoàn toàn không có ý ghen tỵ. Bởi ông xã nhà cô cũng đâu phải loại kém cỏi gì, tuy anh ấy có khuyết điểm thật nhưng ưu điểm cũng không ít đâu. Vả lại con người nào có ai thập toàn thập mĩ, miễn sao biết yêu thương vợ con, chí thú làm ăn chăm lo cho gia đình là được rồi.
Khi Văn Trạch Tài bưng mâm cơm lên nhà, hai đứa nhỏ đã làm xong bài tập, ngồi ngay ngắn trên bàn đợi cả nhà cùng dùng bữa. Nhưng người lạ lùng nhất phải kể đến vợ anh, Điền Tú Phương.
Không biết có chuyện gì mà nãy giờ cô ấy cứ tủm tỉm cười hoài, lại còn lâu lâu liếc mắt đưa tình nữa chứ.
Văn Trạch Tài khó hiểu hỏi: “Ủa sao vậy, trên mặt anh có dính nhọ nồi à?”
Vừa chia hai bát cơm sang cho hai đứa nhỏ là anh lập tức xoa xoa khắp mặt. Gương mặt điển trai phủ đầy vẻ mờ mịt đồng thời cũng không giấu được sự khẩn trương cùng hiếu kỳ.
Điền Tú Phương khẽ cười, đem những lời Tiết Ly Ly vừa nói ban nãy thuật lại một lượt, cuối cùng bổ sung thêm câu: “Nhưng mà công nhận em cũng cảm thấy có chút tự hào!”
Văn Trạch Tài phì cười, gắp thức ăn vào bát vợ: “Nào nếm thử xem “niềm tự hào” của em nấu có ngon không?”
Hai đứa nhỏ nhao nhao lên góp vui, hết lời ca tụng tài nghệ nấu nướng của cha khiến không khí trên bàn ăn càng thêm vui vẻ, náo nhiệt. Thậm chí mấy bông tuyết đang bay ngoài song cửa cũng muốn ùa vào để cùng tận hưởng khoảnh khắc gia đình xiết bao đầm ấm và hạnh phúc ấy.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, quay đi quay lại nhoáng cái đã tới Tết.
Hôm nay là 30, tuyết rơi dày, phủ trắng xoá cả khoảng sân trước nhà, tạo thành cảnh tượng tuyệt đẹp y hệt trong truyện cổ tích. Thiên Nam và Hiểu Hiểu thích thú vô cùng, chúng nôn nóng muốn được chạm chân lên nền tuyết trắng xốp, thoả sức vui chơi đùa nghịch, đắm mình trong không gian trắng xoá đầy mộng ảo ấy.
Tuy nhiên, chưa đợi hai nhóc xin xỏ, Văn Trạch Tài và Điền Tú Phương đã lên tiếng phủ đầu trước: “Không đứa nào được trốn đi chơi tuyết!”
Một lời đã định, hai nhóc con tiu nghỉu cụp đuôi, đành phải kéo cái ghế ra sát cửa sổ, ngắm nhìn từ xa vậy.
Ngày cuối năm nhưng Văn Trạch Tài chẳng được rảnh rỗi tí nào, bởi anh có nhiệm vụ quan trọng đó là viết câu đối. Mà đâu phải chỉ mình nhà anh đâu, còn phải viết cho cả Điền gia và Lý gia nữa.
Thịt mỡ, dưa hành câu đối đỏ, chỉ cần treo câu đối lên là thấy Tết đã về đến hiên nhà rồi.
Cũng giống như mọi năm, vợ chồng Văn Trạch Tài đưa con cái sang Điền gia chúc Tết ông bà ngoại và hai bác, rồi cả nhà quây quần ở bên đó ăn uống, vui chơi, hưởng trọn ba ngày Tết đoàn viên.
Qua mồng tám, vợ chồng con cái lại khăn gói lên đường trở lại Liêu Thành.
Cũng may là mọi người lên sớm đấy chứ không thì Triệu Đại Phi đợi tới héo mòn luôn rồi.
Vừa thoăn thoắt giúp sư mẫu xếp đồ ra, Triệu Đại Phi vừa cười tít mắt: “Con biết thể nào sư phụ sư mẫu cũng mang đặc sản lên mà lại.”
Bên kia, Trần Vân Hồng đang ru Tiểu Thảo ngủ cũng phải nói chen một câu kể xấu chồng: “Anh ấy cả ngày chỉ bận đi ra đi vào trông ngóng sư phụ, sư mẫu!”
Mặc dù lời nói không rõ ràng nhưng tất cả mọi người đều hiểu, Triệu Đại Phi tuy chẳng còn lưu luyến họ hàng, thân thích gì hết nhưng lại cực kỳ thèm đặc sản quê nhà. Cái này gọi là nhớ hương vị quê hương đây mà, ai đi xa mà chả vậy!
Bữa tối nay bếp nhà Văn Trạch Tài rộn ràng đỏ lửa, các món ăn liên tiếp được bưng lên, bày tràn cả một bàn đầy. Bởi lẽ đây cũng xem là bữa cơm tân niên đầu năm mới của hai thầy trò nên mọi người muốn bày biện cho phong phú và hoành tráng với mong muốn cả năm sau sẽ sung túc và no đủ.
Trên bàn cơm, Văn Trạch Tài không quên thông báo cho Triệu Đại Phi tình hình đất cát dưới quê đồng thời chuyển lời cảm ơn của Lý thôn y tới cậu ấy.
===
Chú thích:
(1)Văn biểu cảm là loại văn được viết ra nhằm mục đích thể hiện những tình cảm, cảm xúc cũng như cách nhìn nhận, đánh giá, quan điểm của con người đối với thế giới xung quanh, trước những đối tượng gây cảm xúc hay những vấn đề đặt ra trong cuộc sống.
(2)Tự sự là phương thức trình bày một chuỗi các sự việc, sự việc này dẫn đến sự việc kia, cuối cùng dẫn đến một kết thúc, thể hiện một ý nghĩa. Có thể hiểu, tự sự là văn bản kết nối các ý tưởng, khái niệm hoặc sự kiện, trình bày cho người đọc hoặc người nghe bằng một chuỗi câu viết hoặc nói, hoặc một chuỗi hình ảnh.