“Thằng bé sinh vào cuối giờ Sửu. Phàm những người sinh ở khung giờ này đều có tính tình nóng nảy, quật cường và cố chấp. Đã vậy lại còn không may sinh vào giờ đối xung với năm sinh, gặp phải sao Ngưu (1) tạo tác mang đến nhiều tai nguy trắc trở. Vào năm 10 tuổi trời sẽ giáng một kiếp nạn bất ngờ nhưng đồng thời cũng sẽ thu hoạch được một ít tài lộc.”
Tóm lại, con người Triệu Chí Võ tiền đồ chả có, chỉ lắm tiểu tai hoạ. Cuộc đời này của nó nói tốt cũng không tốt mà nói xấu cũng không xấu. Nó cứ sống nhàng nhàng tới hết đời vậy thôi.
Triệu Chí Võ ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì, Triệu Chí Văn nghiêm túc ghi nhớ, duy chỉ có Dương Diễm Cúc là bất mãn vì cho rằng không đúng
“Nói láo! Chí Võ nhà chúng tôi trí dũng song toàn, như thế nào qua miệng ngươi lại thành một kẻ bất tài vô dụng, không có tiền đồ? Văn Trạch Tài, tên lừa đảo khốn khiếp kia. Đừng đứng đây làm người khác ghê tởm thêm nữa. Cút! Mau cút đi!”
Dương Diễm Cúc giận điên người, không những mắng chửi mà còn muốn động tay động chân đánh Văn Trạch Tài. Rất tiếc ả quá yếu, không sao nhúc nhích nổi, chỉ có thể dựa vào thành giường bấu víu chút hơi tàn.
Văn Trạch Tài phớt lờ ả, muốn chửi rủa sao cũng được, anh không thèm chấp. Anh quay sang từ tốn căn dặn ba đứa trẻ: “Từ giờ trở đi trước khi muốn làm gì đều phải suy nghĩ thật kỹ. Số mệnh có ba phần là do trời định, nhưng bảy phần còn lại nằm trong tay mỗi người.”
Triệu Chí Văn vội vàng gật lấy gật để, lôi kéo cả Triệu Chí Võ đang mơ mơ hồ hồ cùng nhau cúi đầu cảm tạ.
Dặn dò xong, Văn Trạch Tài ra về. Ba anh em Triệu Chí Văn đi theo tiễn tới tận cổng. Nhìn ba đứa nó xếp thành hàng từ cao xuống thấp, líu díu nắm chặt tay nhau, đứa bé ỉ lại, dựa dẫm, còn đứa lớn gồng mình bao bọc, chở che. Trên gương mặt non nớt phủ đầy hoang mang cùng sợ hãi, trông rất đáng thương!
Cùng lúc ấy, từ trong nhà vẫn không ngừng truyền ra những lời lẽ nanh nọc, khó nghe thậm chí có phần tục tĩu của người mẹ.
Triệu Chí Bân sợ rúm người, gắt gao túm chặt lấy tay anh cả và anh hai.
Triệu Chí Văn rũ mắt nói: “Thằng hai, em với thằng út sang nhà ông bà ngoại ở nhờ đi, để mình anh ở nhà là được rồi.”
Đi cách Triệu gia một đoạn khá xa, Thiên Nam mới lên tiếng hỏi: “Cha, bà thím kia còn có thể sống bao lâu nữa?”
“Tự con nhìn ra được sao còn phải hỏi cha?” Văn Trạch Tài nắm tay con trai, thản nhiên tiến về phía trước.
Thiên Nam thoáng ngượng ngùng. Đúng là cậu đã nhìn ra, thời gian của người đàn bà đó không còn nhiều, chỉ khoảng đôi, ba ngày ngắn ngủi thế nên cậu mới nể tình cho qua. Chứ nghĩ sao mà tự nhiên cậu đứng yên nghe người khác mắng chửi cha mẹ mình, còn lâu đi! Cậu mà nói lại thì mụ đó chỉ có nước tắt điện. Nhưng thôi, nhỡ chọc mụ ấy tức chết thì chẳng phải mình sẽ mang nghiệp vào người hay sao. Cha đã dạy rồi, một khi bước chân vào giới Huyền môn thì phải hết sức cẩn trọng, tốt nhất không nên tạo nghiệt, bằng không sẽ bất lợi cho quá trình tu hành về sau.
Năm ngày tiếp theo tuyết rơi liên miên, phủ trắng vạn vật đất trời. Tới tận ngày thứ sáu mới chịu ngừng.
Sáng sớm, Điền Tú Phương tính xách chổi đi quét tuyết như thường lệ thì ai ngờ vừa mở cổng ra đã trông thấy ba đứa trẻ mặc áo tang đứng bên ngoài.
Triệu Chí Văn lập tức thu hồi cánh tay đang chuẩn bị gõ cửa. Nó kéo hai em quỳ xuống nền tuyết trắng xoá, buồn bã thông báo: “Thím Văn, chúng cháu tới báo tang, mẹ cháu mất rồi ạ.”
Trong thôn có lệ, nếu một người có hậu bối mà chết đi thì các con hoặc các cháu sẽ phải mặc áo tang đi tới những gia đình thân cận quỳ lạy thông báo. Với hy vọng những người thân quen sẽ tới phúng viếng, tiễn người mất đoạn đường cuối cùng hoặc ai có lòng thì đến phụ giúp việc tang lễ.
Tin tức quá đỗi bất ngờ, Điền Tú Phương bàng hoàng run rẩy. Dương Diễm Cúc chết…chết rồi ư?
Cũng may Văn Trạch Tài nghe tiếng chạy ra kịp lúc. Anh vội vàng nâng ba đứa nhỏ đứng dậy: “Xin chia buồn cùng các cháu. Cố nén bi thương, lát nữa chú thím sẽ sang đưa tiễn mẹ các cháu.”
Triệu Chí Văn gập người cúi chào, rồi mỗi tay dắt một đứa em đi sang nhà kế bên. Nhìn đầu gối và gấu quần của chúng ướt dầm dề, chứng tỏ là cũng đã báo tang được vài chỗ rồi.
Mắt thấy anh em Triệu Chí Văn đã đi khuất khỏi ngã rẽ mà Điền Tú Phương vẫn bần thần, đờ đẫn. Văn Trạch Tài liền ôm lấy bả vai vợ, khẽ lay gọi: “Tú Phương.”
Ngay lúc này đây, Điền Tú Phương không thể nào diễn tả được cảm xúc trong lòng. Cô và Dương Diễm Cúc có thể nói là lớn lên cùng nhau. Ngày bé, hai đứa chơi chung khá hoà thuận. Nhưng rồi càng lớn lại càng có nhiều những lời đùa vui tỉ như hai hoa khôi xinh đẹp của thôn, hai bông hoa đẹp nhất trong đội sản xuất. Kỳ thực Điền Tú Phương chẳng để tâm, nhưng Dương Diễm Cúc lại hậm hực bởi cô ấy rất hơn thua, luôn thích bản thân mình phải là số một.
Cứ thế, tình bạn xa cách dần. Và đỉnh điểm của mâu thuẫn là từ khi “Văn Trạch Tài” xuất hiện. Nhưng có tức lắm thì cũng chỉ cãi cọ vài câu rồi thôi chứ chưa hề nảy lên ý định hãm hại đối phương và càng không thể ngờ giờ đây lại âm dương cách biệt, mình còn bạn mất!
Tuổi còn trẻ, con thơ còn nheo nhóc, ấy vậy mà lại ra đi sớm quá!
“Đừng khóc!” Văn Trạch Tài ôm siết vợ an ủi.
Điền Tú Phương vùi mặt vào bả vai chồng, nghẹn ngào rơi nước mắt.
Tang lễ của Dương Diễm Cúc được tổ chức khá đầy đủ và vẹn toàn. Tất cả phải kể đến công lao của mấy người chị dâu. Thú thực thì mấy chị cũng chả ưa gì Dương Diễm Cúc đâu nhưng thương các cháu còn nhỏ dại nên cùng chung tay đứng ra lo liệu.
Cả Triệu Ái Quốc lẫn Đỗ Lập An đều không có mặt. Sau khi chính sách ruộng đất được ban hành, ít lâu sau cũng có chỉ thị cho phép thanh niên trí thức trở về thành, thế là bọn họ liền lục tục kéo nhau đi hết.
“Lúc Đỗ Lập An về thành phố cũng nghĩ tới chuyện dắt theo thằng con trai nhưng Dương Diễm Cúc sống chết không đồng ý, sợ con mình lên đó sẽ phải chịu tủi nhục.”
Ở quê tuy điều kiện vật chất không bằng trên thành phố nhưng ít nhất vẫn còn ông bà ngoại, các bác và các anh yêu thương, che chở. Lên đó rồi lỡ bị mẹ kế hành hạ, đánh đập thì phải làm sao? Chẳng thà để nó ở quê thua thiệt một chút nhưng còn hơn phải sống trong cảnh dì ghẻ con chồng đầy cay nghiệt.
Điền Tú Phương ngồi lặng im nghe từng người, từng người một kể chuyện Dương Diễm Cúc lúc sinh thời. Nội dung các câu chuyện tuy khác nhau nhưng ai kể xong cũng kết thúc bằng tiếng thở dài não nề, cũng không biết là thương xót Dương Diễm Cúc vắn số hay xót xa cho một kiếp hồng nhan bạc mệnh?
Sau khi tang sự xong xuôi, Dương Diễm Cúc mồ yên mả đẹp, Dương gia có ý muốn đón ba anh em Triệu Chí Văn về chăm sóc, nhưng Triệu Chí Văn đã uyển chuyển từ chối, nó muốn cùng các em tiếp tục sống tại căn nhà cũ.
===
Tranh thủ mấy ngày tuyết ngừng rơi, Điền Kiến Quốc tính lên huyện thành một chuyến mua sắm ít đồ Tết. Không ngộ nhỡ mấy bữa nữa lại bão tuyết thì có mà bó chân bó cẳng, chả kịp sắm sửa gì.
Mà giờ đi cũng khó khăn lắm, tuyết đóng dày hàng tấc, mặt đường trơn không cẩn thận là vồ ếch như chơi. Với cái thời tiết này thì không biết đến khi nào tuyết mới chịu tan nữa. Chắc cũng còn lâu lắm đây!
Tình cờ, Văn Trạch Tài cũng có việc phải đi huyện thành thế nên hai anh em liền kết bạn cùng nhau lên đường.
Quản lý Vương vừa ra khỏi tiệm sách không bao lâu thì bắt gặp Điền Kiến Quốc đang đèo Văn Trạch Tài trên phố. Anh ta hớn hở gọi to: “Này, Trạch Tài, về rồi đấy hả?”
“Anh Vương, lâu rồi không gặp!” Văn Trạch Tài thoáng bất ngờ. Ủa, bộ nay chăm chỉ đột xuất à? Bình thường trời nổi gió chút là đã chẳng thấy tăm hơi đâu. Thế mà hôm nay băng thiên địa tuyết lại xách xe đi làm cơ đấy. Lạ lùng ghê nha!
Khỏi cần nói ra miệng thì quản lý Vương cũng thừa biết mình đã mất hình tượng trong mắt Văn Trạch Tài từ lâu rồi. Anh ta ngượng ngùng ho khụ một tiếng rồi quơ quơ quyển sách trên tay: “Đợt trước mới thu được một quyển sách dạy nấu ăn. Bà già ở nhà cứ một hai đòi học bằng được. Hôm bữa đi về quên xừ mất nên hôm nay phải vòng ra lấy.”
Văn Trạch Tài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hai người hỏi thăm qua loa vài câu rồi tạm biệt ai đi đường nấy.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Dương nằm trong con hẻm Mộc Trung, anh hai Dương đang thấp thỏm đứng ngồi không yên: “Anh cả, lâu quá rồi, hay là Văn đại sư không tới?”
“Không có chuyện đó đâu, cha đã từng nói qua người này rất giỏi, nhân phẩm cũng không kém. Một khi đã hứa thì sẽ không có chuyện nuốt lời.”
Anh cả Dương phì phèo điếu thuốc lá nhưng mắt vẫn dán chặt ra cổng chính mong ngóng. Vừa dứt lời một cái, tiếng gõ cửa liền vang lên.
“Không trùng hợp tới vậy chứ?” Anh hai Dương nghi hoặc nhíu mày, hấp tấp chạy ra mở cổng.
“A, Văn đại sư!” Anh ta hào hứng reo lên
Văn Trạch Tài lịch sự đáp: “Thật ngại quá, mấy ngày nay tuyết rơi dày, tôi không thể đi lên đây được. Bắt hai anh phải chờ lâu rồi.”
“Không không không, nào mời đại sư vào nhà”, vừa nói anh hai Dương vừa phối hợp nghiêng người nhường đường cho Văn Trạch Tài đi vào.
Thế nhưng cũng chỉ kịp uống hớp nước cho ấm người rồi ba anh em liền lập tức lên đường đi chọn đất xây mộ.
===
Chú thích:
(1) Sao Ngưu thuộc chòm sao Huyền Vũ ở phương Bắc, cung Sửu, cầm tượng (tướng tinh) con Trâu, có ngũ hành Kim thuộc Kim Tinh, chủ trị ngày thứ 6, là sao xấu (hung). Sao Ngưu chủ về cưới xin, kinh doanh bất lợi, hao tổn sức lực tài sản.