“Văn Trạch Tài” khi ấy tai tiếng mù trời, kể cả chưa biết mặt nhưng ít nhiều gì cũng phải một lần nghe danh.
Chu Xuân Hoà trừng mắt, hung dữ đá chồng một phát: “Sao? Anh cũng lắm chuyện giống mấy bà tám trong xóm hả?”
Hoàng Thanh Văn ôm chặt lấy vợ, ngọt ngào xin tha mạng: “Bà xã đại nhân, anh không phải có ý đó mà. Chẳng qua nghe danh đã lâu mà nay mới có dịp gặp mặt nên anh tò mò tí. Nhưng công nhận không thể tin mấy lời đồn thất thiệt được. Anh ta ở bên ngoài khác xa một trời một vực, chả giống vậy tí nào.”
“Không cần quan tâm người khác nói gì, chúng ta chỉ có thể tin vào những điều mắt thấy tai nghe. Đừng vì một vài lời đồn đoán không đâu mà tuỳ tiện bình phẩm nhân cách của một người, anh nhớ kỹ cho em đấy!” Chu Xuân Hoa đanh sắc mặt, giọng nói vô cùng nghiêm nghị.
Hoàng Thanh Văn cũng biết vợ mình ghét cay ghét đắng cái kiểu tung tin đồn nhảm, nói xấu sau lưng cho nên lập tức giơ tay xin thề: “Tôi xin hứa sẽ tuân thủ lời dạy của đồng chí Chu, tuyệt đối sẽ không làm đồng chí mất mặt.”
Chu Xuân Hoa bật cười, thanh âm cũng theo đó mà cao vút lên: “Thế mới là người đồng chí gương mẫu chứ!”
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt Văn Trạch Tài đã cảm thấy khí lạnh bủa vây. Theo quán tính, anh chà xát hai lòng bàn tay vào nhau rồi quay sang đắp kín chăn cho vợ yêu vẫn đang say giấc nồng. Anh nhẹ nhàng xuống giường, mặc thêm áo khoác, rón rén bước ra khỏi phòng.
Lúc này Thiên Nam và Hiểu Hiểu cũng chưa dậy. Văn Trạch Tài đảo qua phòng tụi nhỏ kiểm tra một chút rồi mới đi ra ngoài mở cửa chính. Một trận gió lạnh mang theo bông tuyết ập thẳng vào mặt, Văn Trạch Tài rùng mình tê tái. Chà, hôm nay coi bộ mưa tuyết lớn dữ ha. Mà có vẻ đã rơi được một lúc lâu rồi thì phải, trong sân, trên mái nhà, rồi cả những cành cây khẳng khiu cũng đều bị băng tuyết phủ dày, trắng xoá cả một vùng trời.
Với tình hình thời tiết thế này thì chắc phải tạm gác kế hoạch đi Dương gia sang một bên vậy, Văn Trạch Tài xách chổi ra sân quét tuyết.
Mới gom được một ụ thì Điền Kiến Quốc tới: “Dậy rồi đấy hả?”
“Nhà em với cả bọn trẻ vẫn còn đang ngủ”, Văn Trạch Tài buông chổi, toan xuống bếp đun nước pha trà. Song Điền Kiến Quốc không có ý định vào nhà ngồi: “Cơm sáng đã nấu xong cả rồi, mẹ bảo anh sang gọi vợ chồng dượng với các cháu sang ăn. Mẹ bảo tạm thời mấy ngày này cứ sang bên đấy ăn cho vui. Cả nhà đợi đấy nhá, tí nữa nhớ phải sang đó.”
Thông báo xong, Điền Kiến Quốc kéo thấp mũ rồi rảo bước đi vào làn mưa tuyết dày đặc. Anh không về nhà ngay mà đảo quanh thôn một vòng, nhìn xem tình hình phòng ốc của các hộ dân thế nào, có nhà nào bị sập mái hay đổ tường sau trận bão tuyết đêm qua không. Năm trước ở trấn bên có vài người bị chết cóng rất thương tâm, anh không hề muốn chuyện đáng tiếc đó xảy ra trong đội sản xuất thôn mình.
“Vâng, tí nhà em sang” Văn Trạch Tài đáp với theo bóng lưng cần mẫn, mang nặng trách nhiệm với quần chúng nhân dân. Cũng không biết anh ấy có nghe thấy không vì gió thổi lớn quá, mới một lát mà bóng dáng to lớn ấy đã bị chìm khuất trong sương giá mịt mù.
Chờ ba mẹ con đánh răng rửa mặt xong, một nhà bốn người bồng bế nhau sang ông bà ngoại ăn cơm sáng.
Phòng khách Điền gia đốt lò sưởi ấm sực. Trẻ em, phụ nữ ngồi vây xung quanh, không bận rộn đóng đế giày thì lúi húi đan lát, nói chung là kiếm việc để làm cho ấm người với cả giết thời gian.
Văn Trạch Tài cùng Điền đội trưởng nhâm nhi tách trà nóng, nói dăm ba chuyện vui rồi anh đứng dậy đi sang nhà Lý Đại Thuận.
Kể ra thì cũng thật khéo, Văn Trạch Tài vừa tới cổng Lý gia thì nghe tiếng bước chân bình bịch rẽ vào. Anh quay đầu, vui vẻ cười chào: “Về rồi đấy hả?”
Lâm Ái Quốc khệ nệ tay xách nách mang túi to túi nhỏ, nhìn thấy Văn Trạch Tài bước chân vô thức đi nhanh hơn: “Ơ anh, anh về khi nào?”
Văn Trạch Tài cười: “Hôm qua, sớm hơn cậu một ngày. Thế vợ đâu, không về cùng à?”
Lâm Ái Quốc đã kết hôn, Văn Trạch Tài biết bởi vì cậu ấy có gửi thư báo tin mừng. Đáng tiếc anh không thể có mặt cùng chung vui nhưng quà cáp thì vẫn gửi về đầy đủ.
Nhắc tới vợ, Lâm Ái Quốc vui đến độ cười ngô nghê: “Nhờ lời vàng ngọc của đại sư, vợ em mang thai rồi. Sợ đường tuyết trơn trượt nên em để cô ấy ăn tết ở bên ngoại.”
Còn Lâm Ái Quốc thì không thể không về Lý gia. Đối với cậu ấy mà nói, Lý gia ơn trọng như núi, không khác gì cha mẹ tái sinh, đâm ra cả năm muốn đi đâu thì đi chứ ngày tư ngày Tết nhất định phải quay về nhà quây quần sum họp.
“Ô thế hả, chúc mừng chúc mừng!" Văn Trạch Tài thật lòng chỉ sẻ niềm vui.
Hai anh em đang nói chuyện thì cổng chính Lý gia bất ngờ bật mở. Người đứng bên trong là Tiết Ly Ly với cái áo bông dày bịch đang trừng lớn mắt nhìn hai người đàn ông ngoài cổng.
Văn Trạch Tài và Lâm Ái Quốc cũng bị giật mình, còn chưa kịp lên tiếng chào thì Tiết Ly Ly đã la toáng lên: “Cha, mẹ, anh Đại Thuận… xem ai về này…”
Hôm qua Văn Trạch Tài về nhưng Lý gia đi thăm họ hàng không có nhà, đến sáng nay mới vừa quay lại nên chưa kịp biết tin.
Nghe tiếng ồn ào, Lý Đại Thuận chạy vọt ra, vui mừng hớn hở: “A, anh Tài, anh Quốc…nào, mau vào nhà ngồi đi! Vợ ơi, đun nước pha cho anh ấm trà ngon nhé.”
Tiết Ly Ly đáp lời rồi vội chạy xuống bếp chuẩn bị.
Thôn y Lý châm thêm củi vào lò. Mấy người đàn ông ngồi xúm lại một chỗ nhưng chẳng thấy chen chúc tí nào, ngược lại còn thêm phần đầm ấm, tình cảm.
Mọi người rôm rả nói chuyện phiếm, hỏi thăm tình hình sức khoẻ cũng như công việc trong suốt một năm vừa qua.
Lát sau, Lâm Ái Quốc hỏi Văn Trạch Tài: “Ở chỗ em đang cần người làm mà em vẫn không dám giới thiệu Đại Thuận tại sợ lại xảy ra chuyện không may. Nhưng tính ra thì tất cả cũng qua lâu rồi, không biết hiện tại Đại Thuận có cần phải kiêng cữ gì nữa không, đã được phép đi lại thoải mái chưa hả anh?”
Dưới ánh mắt khấp khởi chờ mong của cha con Lý thôn y, Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Số kiếp của Đại Thuận đã qua. Từ giờ trở đi không còn việc gì nữa.”
Cơ hồ tất cả mọi người đều vỡ oà sung sướng.
“Tốt quá…tốt quá rồi…”
Lý thôn y kích động nắm chặt bả vai Đại Thuận lắc mạnh. Cậu chàng đau đến độ nhe răng trợn mắt nhưng như thế cũng không đáng gì so với niềm vui mừng lớn lao ngay lúc này.
Hiện giờ gia đình có đất trồng hoa màu, lương thực. Nếu có thể ra ngoài đi làm kiếm thêm thu nhập thì chẳng phải kinh tế sẽ ngày một khấm khá, cuộc sống sẽ ngày một tốt lên hay sao?
Tương lai tươi đẹp ngay trong tầm với, mới nghĩ tới thôi đã thấy phấn khích bừng bừng rồi!
Rời khỏi Lý gia, Văn Trạch Tài đi ra thăm ruộng, tiện thể xem qua phần đất Triệu Đại Phi được chia, để mai mốt quay trở lại Liệu Thành nếu nó có hỏi thì còn biết đường mà miêu tả. Với lại theo ý của Triệu Đại Phi, nó muốn gửi đất cho Lý thôn y trông nom giúp. Ban nãy, Văn Trạch Tài cũng đã chuyển lời và bàn giao xong xuôi cả rồi.
“Văn…Văn đại sư…” Đang lững thững đi trên triền đê thì một âm thanh nhút nhát, sợ sệt vang lên. Giọng nói này rất non nớt và cũng rất lạ lẫm, hình như anh chưa từng nghe thấy bao giờ thì phải. Văn Trạch Tài ngờ ngợ xoay người, đập vào mắt anh là một cậu nhóc khoảng chừng mười tuổi, vẻ mặt thằng bé vô cùng căng thẳng nhưng cũng đầy sự tôn kính.
Bộ quần áo trên người nó tuy có vài chỗ vá nhưng không hề dơ bẩn, nhếch nhác mà ngược lại rất thẳng thớm và sạch sẽ. Quan sát kỹ một chút, hình như đứa nhỏ này nhìn hơi quen mắt thì phải, nhưng Văn Trạch Tài nghĩ mãi cũng không nhớ nổi thằng bé là con cái nhà ai.
“Cháu…cháu tên là Triệu Chí Văn”, Triệu Chí Văn hồi hộp giới thiệu bản thân. Có trời mới biết lúc này nó khẩn trương đến độ tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi. Nhưng trước khi tới đây nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, dù Văn Trạch Tài có đối xử với nó bằng thái độ gì thì nó cũng chịu đựng được.
Triệu Chí Văn? Văn Trạch Tài cau mày…à, anh nhớ ra rồi, là con trai lớn của Dương Diễm Cúc và Triệu Ái Quốc. Thằng bé này nghe nói học hành rất khá, ngoan ngoan, lễ độ, khác xa cha mẹ nó. Nói chung là một đứa trẻ không tồi.
Hơn nữa chuyện người lớn không liên quan tới trẻ con thế nên Văn Trạch Tài cũng không có lý gì mà làm mặt lạnh với nó. Anh mỉm cười, nhu hoà hỏi: “Chú biết cháu là con cái nhà ai. Nhưng mà hôm nay mưa tuyết lạnh giá thế này, cháu chạy ra đây làm gì?”
Triệu Chí Văn vô cùng kinh hỷ và sửng sốt, nó đã tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp nhưng tuyệt nhiên không hề có cảnh tượng nhẹ nhàng và lịch sự như thế này. Trong lòng thằng bé rộn ràng vui sướng nhưng không dám thể hiện ra ngoài vì sợ thất lễ trước mặt Văn Trạch Tài. Nó cẩn thận lấy ra số tiền đã được chuẩn bị từ trước, trình bày đơn giản và ngắn gọn mục đích của mình: “Cháu muốn thỉnh Văn đại sư đoán mệnh giúp cho mẹ cháu.”
Hay bàn tay thằng bé gầy quắt queo, khô ráp nứt toác cả da, đang run run nắm lấy mười tờ giấy mệnh giá một đồng, tổng cộng là mười đồng tiền.
Mười đồng, có thể đối với người khác chỉ là con số nhỏ nhưng đối với Triệu Chí Văn là toàn bộ gia tài nó đã tích cóp được từ khi hiểu chuyện cho tới nay. Thật ra lúc đầu không phải là mười tờ lành lặn như thế này đâu mà vụn vặt từng cắc, từng xu tiền lẻ, nhăn nhúm, cũ kỹ. Nhưng sợ mang tới thỉnh đại sư sẽ không phải phép nên thằng bé đã chạy tới nhà một bà lão phúc hậu trong thôn xin đổi tiền chẵn.