Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 225: Tự trách




Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận, đôi mắt anh chợt loé sáng: “Đúng vậy, hơn nữa tôi vừa bấm cho cậu một quẻ. Nếu quả thực anh họ cậu chính là kẻ đã tráo đổi vận mệnh thì cái hạn huyết quang tai ương sắp tới, hắn cũng phải gánh.”

Mông Nghĩa ngửa cổ cười ha ha, cười tới độ chảy cả nước mắt.

“Được lắm, haha, tôi sẽ chống mắt lên chờ coi rốt cuộc Mông Cương có phải là kẻ đó hay không. À đúng rồi đại sư, hạn huyết quang tai ương này có nghiêm trọng lắm không?”

Văn Trạch Tài mở ngăn kéo, rút ra một tờ giấy hoàng cốt tương, đưa cho Mông Nghĩa rồi nói: “Cắn đầu ngón tay, dùng máu viết ngày sinh tháng đẻ của mình xuống đây.”

Riêng chuyện này, một giọt tinh huyết không thể nhìn thấu ngọn nguồn. Bắt buộc phải chịu đau đớn da thịt thì mới mong nhìn được chút ít thiên cơ.

Rất may, Mông Nghĩa không sợ đau. Cậu dứt khoát cắt phập một cái rõ mạnh, đến độ Viên Vệ Quốc đứng lấp ló ngoài cửa cũng cảm thấy tê tái tâm hồn.

Rất nhanh, một dòng chữ cùng số đỏ lòm màu máu tươi in đậm trên nền giấy. Kế đó, Văn Trạch Tài chích một giọt tinh huyết của mình, nhỏ vào chén nước sạch. Tiếp theo, anh đặt chén nước lên chính giữa tờ giấy, rồi nói với Mông Nghĩa.

“Úp bàn tay lên đây, che kín miệng chén. Khi nào cảm thấy nóng rát không chịu nổi nữa thì lật ngược lòng bàn tay lên cho tôi xem.”

Mông Nghĩa gật đầu, lập tức làm theo.

Gồng mình nghiến răng chừng một phút, Mông Nghĩa không thể nào chịu nổi nữa, nhanh như cắt lật phắt tay lên kèm tiếng kêu thống khổ: “Aaaa…nóng quá!”

Văn Trạch Tài cùng Viên Vệ Quốc sôi nổi thò đầu lại nhìn

“Đại kiếp nạn!”

“Đại kiếp nạn!”

Hai người trăm miệng một lời, đồng thanh đồng khí. Mặt người nào người nấy hết sức nghiêm trọng khi đứng trước kiếp nạn sinh tử. Nhưng ngờ đâu Mông Nghĩa lại ôm bụng cười ha ha một cách cực kỳ sảng khoái và thoải mái.

“Nếu đã như vậy thì tôi phải tới trường hắn rồi. Để xem nào, sinh nhật tôi rơi vào ngày 19 tháng 11. Nếu giờ tôi qua đó ở khoảng một tháng, tin chắc có thể kiểm chứng sự thật.”

Văn Trạch Tài cẩn thận dặn dò: “Phải nhớ, tuyệt đối không được tiếp xúc quá gần, cũng đừng nên kinh động hắn. Tốt nhất là nên làm quen và dò la tin tức từ đám bạn học của hắn.”

“Dạ vâng đại sư yên tâm, tôi nhớ kỹ rồi. Nếu thực sự là hắn, tôi sẽ quay trở lại tìm thầy. Đến lúc đó xin làm phiền đại sư.” Mông Nghĩa đứng dậy, chắp tay kính cẩn hành lễ.

Đứng bên cạnh, Viên Vệ Quốc cầm mười tờ tiền loại mười đồng, trực tiếp nhét vào túi áo Mông Nghĩa: “Cầm lấy xài đỡ, nếu không đủ thì gọi về Cung Tiêu Xã báo tin, tôi sẽ tức tốc gửi qua cho ông.”

Một trăm đồng này, coi như Viên Vệ Quốc xin lỗi vì sự sơ sẩy của mình bao năm qua.

Thế nhưng Mông Nghĩa nào phải hạng nhỏ mọn chấp nhất, hơn nữa lỗi đâu phải do Viên Vệ Quốc. Vậy nên cậu thoải mái nhận ngay, vô tư cười sang sảng: “Người anh em, cám ơn nhiều. Coi như tôi đây mượn trước…”

Khi nào có sẽ trả…

Song chưa kịp nói hết câu thì đã bị Viên Vệ Quốc đỏ bừng mặt tỏ ý giận: “Bạn bè với nhau, vay mượn cái gì. Cầm đi!”

Mông Nghĩa lại cười, vươn tay vỗ vỗ vai bạn rồi xoay người rời đi rất nhanh.

Nhìn theo bóng dáng hừng hực khí thế của thằng bạn tội nghiệp, Viên Vệ Quốc cúi đầu thở dài, nghe rõ là não nề.

Văn Trạch Tài biết hết nhưng vẫn cố hỏi: “Sao lại thở dài?”

Viên Vệ Quốc chán nản ngồi phịch xuống ghế, trên mặt đầy vẻ tự trách: “Anh biết mà còn hỏi!”

Văn Trạch Tài nhún vai: “Nói đến cùng cũng là học nghệ không tinh!”

Viên Vệ Quốc hơi nhướng mày, thực sự chẳng thể phản bác, nhưng cái miệng vẫn nhất quyết không chịu thua: “Làm sao so được với ngài. Năm đó, Văn gia chính là gia tộc đứng đầu trong Tứ đại gia tộc lừng lẫy khắp thiên hạ.”

Văn Trạch Tài bình thản rót trà, làm như không hề nghe thấy những gì Viên Vệ Quốc vừa nói.

Bất giác, bầu không khí rơi vào trầm mặc. Cuối cùng, vẫn là Viên Vệ Quốc lên tiếng trước: “Thôi, chắc em phải đi cùng Mông Nghĩa đây. Mọi việc ở nhà đành nhờ anh để ý giúp vậy.”

Văn Trạch Tài thoáng chút kinh ngạc: “Đợt này đi không nhanh đâu. Cả đi cả về ít nhất cũng phải tới một tháng đấy.”

“Xì” Viên Vệ Quốc khoanh tay trước ngực, lấy lại vẻ cà lơ phất phơ thường ngày: “Một tháng tính là gì, vì em mà nó bị trì hoãn gần chục năm kia kìa.”

Ờ, kể ra thì cũng đúng, Văn Trạch Tài nghĩ nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Giờ vợ Đại Phi đang trong giai đoạn ở cữ. Vậy cứ để em dâu ra phụ tiệm quần áo với Tú Phương đi.”

“Vậy thằng em cám ơn ông anh nha!” Viên Vệ Quốc nháy mắt cợt nhả nhưng lời cảm tạ là thực tâm xuất phát từ đáy lòng. Mỗi lần có việc ra ngoài, người Viên Vệ Quốc lo lắng nhất vẫn luôn là Chung Nhiên. Cậu sợ vợ ở không buồn chán, sẽ sinh ra ưu phiền rồi suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng giờ anh Trạch Tài sắp xếp vậy là vẹn cả đôi đường rồi.

Viên Vệ Quốc nhanh chóng chạy về nhà thông báo một câu rồi tức tốc đeo tay nải lên đường ngay.

Buổi tối, Văn Trạch Tài đang giúp Điền Tú Phương canh củi lửa nồi gà hầm cho bà đẻ thì chú Chung sang chơi.

Hôm nay chú tới, trước là chúc mừng vợ chồng Triệu Đại Phi thêm con thêm của, sau là nói lời từ biệt với toàn thể mọi người.

“Chú về qua nhà một tí, xem nhà cửa thế nào chứ bỏ đi lâu quá rồi. Với lại mùa đông sắp đến, cũng đã tới lúc đón A Đại và Tiểu Muội ra rồi. Có thêm hai đứa nó cũng coi như có thêm hai trợ thủ, phụ giúp cho kế hoạch của chúng ta.”

Nhắc tới hai con rối, trong mắt chú Chung thoáng gợn nỗi nhớ nhung, quyến luyến: “Thông thường, con rối sư rất ít khi sống xa con rối của mình. Nói thật thì chú rất nhớ tụi nó, nhiều đêm nằm ngủ còn mơ thấy chúng nữa ấy.”

A Đại là con rối của chú Chung, còn Tiểu Muội chính là bé rối nhỏ luôn đi bên cạnh dẫn đường cho Chung Nhiên lúc cô còn bị mù.

Nhớ tới cuộc nói chuyện của mình và Viên vệ Quốc ban chiều, Văn Trạch Tài liền hỏi ngay: “Thế Chung Nhiên cũng theo chú về luôn hả?”

Chú Chung lắc đầu: “Không, lần này chú về một mình thôi. Con bé Nhiên Nhiên ở lại.”

Văn Trạch Tài gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Lúc này ở trong phòng, Thiên Nam và Hiểu Hiểu đang quấn quýt bên em bé mới sinh. Hai đứa nằm rạp xuống giường, chống hai tay lên cằm, ngắm em không chớp mắt. Đứa nhỏ vừa mới lọt lòng mẹ không lâu nên nước da nhăn nheo, đỏ hỏn, đã thế trên đầu còn chả có cọng tóc nào nữa chứ. Nhìn buồn cười cực kỳ.

Không những vậy bé con lại giống Triệu Đại Phi như đúc, khuôn mặt vuông vức, ngũ quan thấp thoáng nét cương trực, anh khí (1). Nếu ai không biết, có khi lại nhầm tưởng con bé thành thằng cu cũng nên.

Nhìn ba đứa nhỏ ngây ngốc đáng yêu, Trần Vân Hồng mỉm cười hiền từ: “Thích không?”

Thiên Nam nhìn nhìn em bé rồi lại quay sang nhìn nhìn Hiểu Hiểu thấp hơn mình tận nửa cái đầu. Đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng thằng bé đành nhận xét thật lòng: “Thích ạ. Tuy rằng hơi xấu tí nhưng rất thơm.”

Thơm ngọt mùi sữa mẹ.

Anh cả không nhắc thì thôi, tự nhiên nói ra làm Hiểu Hiểu nuốt nước miếng thèm thèm: “Thơm ơi là thơm luôn, giống mùi sữa bò.”

Ngọt ngào, béo ngậy!

Nói xong, nó còn khuyến mại một cái liếm mép thòm thèm nữa chứ, chọc Trần Vân Hồng bật cười khúc khích. Cả Điền Tú Phương vừa đi tới trước cửa cũng không nhịn được cười. Cô bước vào, trên tay bưng tô gà hầm nóng hổi, vui vẻ thông báo cho tụi nhỏ: “Cha và anh Đại Phi đang làm gà ăn mày (2) ở ngoài kia kìa. Còn không mau đi nhanh lên.”

Tức khắc, Thiên Nam và Hiểu Hiểu nhổm phắt dậy, chạy vèo ra sân như tên bắn.

“Nào dậy ăn đi cho nóng” Điền Tú Phương đặt chén canh lên đầu tủ rồi cẩn thận nâng Vân Hồng ngồi dậy.

Tuy rằng Triệu Đại Phi mới là người thân cận nhất với Trần Vân Hồng nhưng đàn ông đàn ang chẳng những tay chân vụng về, lại còn thô tâm đại ý (3). Chăm vợ đẻ mà huỳnh huỵch huỳnh huỵch hơn đi đánh trận, khiến em bé động tí là giật mình thon thót, còn Trần Vân Hồng nằm một chỗ chỉ đạo cũng phát mệt.

Điền Tú Phương lo lắng Trần Vân Hồng sinh con lần đầu, ít kinh nghiệm, không kiêng kỵ kỹ càng dễ mắc bệnh hậu sản thế nên cô quyết định nhận nhiệm vụ chăm sóc mẹ và bé. Về phần cửa hàng cửa hiệu thì mỗi ngày chạy ra nửa buổi là được, còn lại nhờ Chung Nhiên trông giúp.

===

Chú thích:

(1)Anh khí: Khí khái to lớn, hào khí.

(2)Món gà ‘”ăn mày” nổi tiếng của Trung Quốc là một món ăn mang hương vị thơm ngon với cách chế biến vô cùng độc đáo và cả một câu chuyện thú vị đi kèm với xuất xứ món ăn này. Món gà ăn mày xuất hiện từ thời nhà Thanh ở Trung Quốc (1644 – 1911) và cái tên “ăn mày” có liên quan đến người đã sáng tạo ra nó lần đầu tiên.

Theo người dân địa phương, món ăn này đã xuất hiện cách đây hàng trăm năm. Món ăn gắn với câu chuyện về một người ăn mày ở Hàng Châu (Giang Tô, Trung Quốc), trong cơn đói kém, đành phải liều mình bắt trộm gà ở sân vườn một nhà ven đường để xoa dịu những tiếng ùng ục phát ra từ cái dạ dày rỗng đã nhiều ngày qua.

Trong khi đang nhóm lửa và chuẩn bị làm gà thì Hoàng thượng và cận thần đi qua. Sợ quá, người ăn mày liền lấy bùn rồi bọc gà lại, ném vội vào lửa. Mùi thơm từ con gà bị ném vào lửa đã thu hút vị Hoàng thượng dừng bước và dùng bữa cùng kẻ ăn mày kia. Người ăn mày không ngờ con gà dính đầy bùn đất sau khi nướng lên lại có vị ngon xuất sắc thế này.

Thật ngạc nhiên, món ăn ngon đến mức Hoàng thượng khăng khăng muốn biết cách chế biến món ăn này. Kết quả là món gà nướng này biến thành đặc sản quý, được đưa vào thực đơn trong cung, dùng trong các bữa tiệc tùng và cứ thế trở thành món ăn nổi tiếng cho đến ngày nay. Mặc dù, nó đã trở thành món ăn quý tộc nhưng dân gian vẫn quen gọi cái tên “gà ăn mày” bởi nó là do gã ăn mày sáng tạo ra và được lưu truyền tới tận ngày nay.

(3) THÔ TM ĐẠI Ý ( 粗心大意 ): lơ đễnh, không tập trung, giới bình dân gọi là lơ lơ láo láo, hay xớn xa xớn xác.