Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài đang ngồi thảnh thơi thưởng trà trong tiệm thì Viên Vệ Quốc hớt hải chạy vào hỏi: “Anh, anh đã làm gì thằng khốn Chu Thanh Sơn hả?”
Vốn dĩ vợ chồng Viên Vệ Quốc về trễ hơn Văn Trạch Tài và hai ông chú mấy ngày, nhưng vừa về tới nơi đã được Chương Toàn kể cho nghe một câu chuyện hết sức giật gân và ly kỳ vừa xảy ra ở Hà thềm lục địa. Đã thế sự việc lại còn liên quan tới Chu Thanh Sơn, tên tiểu tử có tài nhưng lắm tật, tai tiếng nhất nhì gia tộc họ Chu nữa chứ, thế là Viên Vệ Quốc lập tức chạy tới phụ cận Chu gia nghe ngóng tin tức. Sau mấy ngày lê la, Viên Vệ Quốc cũng nắm được không ít thông tin do chính đám con cháu Chu gia truyền ra. Cảm thấy tin tức thu thập như vậy là tạm ổn, Viên Vệ Quốc âm thầm rút quân, quay về tìm Văn Trạch Tài.
Cũng may hôm nay là cuối tuần không phải tới trường, mà khách khứa cũng vãn nên Văn Trạch Tài tương đối rảnh rỗi. Thấy cậu ấy tò mò, anh cũng không ngại tiết lộ: “Sử dụng thuật dịch dung, tặng cho thằng oắt con đó một chiếc mặt nạ da gà!”
Nhớ tới tấm da xù xì, xấu đau xấu đớn mà Văn Trạch Tài vẫn thường sử dụng, Viên Vệ Quốc vô thức rùng mình một cái. Song cậu vẫn có điểm không hiểu: “Nhưng bọn họ bảo hắn vẫn chưa về. Đồng ý là không thể đi bằng tàu hoả nhưng vẫn có thể ngồi xe đường dài mà. Cùng lắm thì cũng mười ngày là phải về tới Liêu Thành rồi chứ.”
Văn Trạch Tài nhún vai: “Nhưng anh không cho nó về!”
Hai mắt Viên Vệ Quốc tức thì vụt sáng: “Thế hả? Tốt, tốt lắm, hahaha! Thằng hỗn đản đó khốn nạn vô cùng, đã hại đời không biết bao nhiêu con gái nhà lành rồi. Lần này coi như anh thay trời hành đạo, nó xứng đáng phải trả giá cho những việc đốn mạt mà nó đã gây ra! Chết là đáng tội!”
Đầu mày Văn Trạch Tài khẽ động, trong đầu anh vô thức lướt qua hình ảnh Thương Phong. Phải công nhận biểu cảm lúc hưng phấn của hai đứa nó giống nhau như đúc. Không lẽ thực sự là anh em cùng cha khác mẹ?!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này quá nhạy cảm, hơn nữa cũng không liên quan tới anh nên anh không có lý do gì để đề cập tới. Văn Trạch Tài nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ, tiếp tục câu chuyện về Chu Thanh Sơn: “Giờ là xã hội văn minh, có kỷ cương phép nước, sao có thể động thủ giết người được. Chẳng qua anh chỉ làm nó từ từ quên đi một số việc mà thôi.”
Chẳng hạn như đường về nhà, chẳng hạn như mình là ai…
Lúc này đây, Chu Thanh Sơn phiên bản xấu như ma đang bị tài xế đuổi xuống xe không thương tiếc
“Đến trạm rồi không lo mà xuống đi còn cứ ngồi lỳ ra đó là sao? Đây là xe đò chứ không phải nhà nghỉ nhá! Đúng là cái thứ mắc dịch!”
Mắng xong, tài xế giận dữ rồ ga rời đi bỏ lại Chu Thanh Sơn ngây ngốc đứng bên vệ đường gãi gãi mông. Hắn bần thần nhìn quanh một vòng rồi lầm bầm tự nói chuyện một mình: “Đây là đâu sao nhìn lạ thế nhỉ? Mà mình tới đây làm gì ta?”
Vắt óc suy nghĩ nửa ngày trời cũng không ra, cuối cùng tiếng bụng sôi ùng ục kéo hắn trở về thực tại. Thôi kệ, kiếm gì ăn cái đã, đói rồi. Chu Thanh Sơn chạy đi mua hai cái bánh bao, sau đó ngồi bệt xuống lòng đường ăn nhồm nhoàm, nhìn không khác nào dân hành khất. Mà cứ cái đà này chẳng sớm thì muộn cũng gia nhập hội một gậy một bị đi ăn xin thôi.
Tác giả sau màn Văn Trạch Tài hoàn toàn không biết những chuyện này, mà giả có biết thì anh cũng chẳng thèm bận tâm, ai bảo thằng đó sống lỗi quá làm chi. Trước đây chuyên môn ỷ giàu hiếp nghèo, dùng tiền che trời, mặc sức chà đạp, ức hiếp người yếu thế. Giờ phải đẩy nó ra đường, cho sống cảnh không một xu dính túi để nó biết chữ “khổ”, chữ “nhục” viết như thế nào! Trời tạo nghiệt còn có thể tránh, tự tạo nghiệt thì vô phương thoát!
Buổi chiều, Văn Trạch Tài đang ngồi đọc sách thì có một người phụ nữ ôm con nhỏ tới tiệm đòi tính nhân duyên.
Vị khách này ước chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, giọng nói dịu dàng dễ nghe. Trông bộ dáng thì có vẻ thuộc tuýp người ôn nhu, mềm mỏng, nhưng thông qua tướng mạo lại chỉ ra rằng cô ấy thuộc kiểu phụ nữ ngang tàng, thậm chí có phần bạo ngược.
“Tính nhân duyên?” Văn Trạch Tài hỏi lại cho chắc vì cữ ngỡ mình nghe nhầm.
Ngờ đâu Canh Tư Tuệ gật đầu cái rụp, kế đó cô ta đẩy đứa trẻ ba tháng tuổi đang ôm trong lồng ngực tới trước mặt Văn Trạch Tài rồi nói: “Tính cho nó.”
Triệu Đại Phi và Tần Dũng khó hiểu quay sang liếc nhau, liệu bà cô này có bị hâm không trời, ai đời lại đi tính tình duyên cho một đứa con nít còn chưa dứt sữa?
Trái ngược với bọn họ, Văn Trạch Tài bình tĩnh vươn tay đón đứa bé, nhẹ nhàng ôm vào lòng rồi nói: “Cô bé còn quá nhỏ chưa thể tính nhân duyên. Nhưng dưới mi mắt có nốt ruồi son chứng tỏ tương lai sẽ là một đứa trẻ vô cùng thông minh, lanh lợi. Cánh mũi to đầu mũi dày báo hiệu tướng vận khá tốt, tài vận hanh thông.”
Nghe Văn đại sư phán toàn lời hay ý đẹp, Tần Dũng không nhịn được tò mò liền thò đầu lại xem. Tại anh mới lấy vợ, hai vợ chồng lại đang trong giai đoạn nỗ lực tạo người nên thời gian gần đây đặc biệt có hảo cảm với con nít. Nhưng khác xa với tưởng tượng của anh, đứa bé này quả thực không được đẹp cho lắm, cái mũi nó to quá khổ, cái cằm thì vuông bạnh ra, có khi nói là con trai cũng khối người tin sái cổ ấy chứ.
Song mẹ đứa bé, Canh Tư Tuệ thì lại chẳng bận tâm tới ai vì còn đang mải cười tít cả mắt mũi. Cô ta liên tục hỏi đi hỏi lại như thể muốn một lời đảm bảo tuyệt đối: “Thật không? Có thật vậy không? Chắc chắn chứ?”
Văn Trạch Tài nhún vai cười: “Một khi cô đã bước vào cửa hàng chúng tôi thì cô chính là thượng khách. Chúng tôi đương nhiên sẽ không dối gạt khách hàng của mình.”
Canh Tư Tuệ cẩn thận nhận lại con gái, động tác nhỏ nhẹ, ánh mắt trìu mến hơn ban nãy rất nhiều: “Nếu đại sư đã nói vậy thì tôi đây cũng tạm tin hai phần. Đúng là sau khi sinh nó ra, cứ tưởng mất vị trí công tác rồi ấy chứ nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được, quả là có may mắn, có tài vận thật!”
Lời này khiến Văn Trạch Tài suýt rớt tròng mắt. Ai cho cô ta cái tự tin đó vậy, tài vận là của đứa bé, đâu liên quan gì tới cô ta đâu chứ. Hai con người hai số mệnh hoàn toàn khác biệt mà!
Tuy nhiên một lần nữa, Canh Tư Tuệ chẳng đoái hoài gì tới thái độ của những người xung quanh, mà chỉ mải mê chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Cô tự nói tự cười tíu tít: “Tôi còn bốn đứa con gái nữa, đợi chiều nay sẽ dẫn chúng nó tới đây nhờ đại sư xem giúp.”
Dứt lời, cô ta bồng con đi thẳng, chả thèm chào hỏi ai và cũng chẳng cần biết đại sư có nhận lời hay không.
Triệu Đại Phi mặt nghệt như ngỗng, mấy chục năm sống trên đời chưa từng gặp trường hợp nào như thế này: “Trời má, vẫn còn những bốn đứa nữa, cộng thêm đứa nhỏ đang ẵm ngửa kia là cả thảy năm đứa tất cả. Trời ơi trời, năm đoá kim hoa nha!”
Tần Dũng ngồi xuống bên cạnh Văn Trạch Tài, thuận tay châm thêm trà rồi đạm mạc nói: “Em cảm thấy cách nói chuyện của cô ấy quái quái sao ấy. Liệu có phải chỗ này có chút vấn đề…”
Nói đoạn, anh trỏ trỏ vào đầu mình.
Nãy giờ, Văn Trạch Tài vẫn lơ đãng dõi theo bóng lưng gầy gò, đượm màu cô tịch ấy: “Cô ta bị trầm cảm sau sinh. Đẻ liên tục hết đứa này tới đứa khác, cơ thể không có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục. Đã thế lại toàn con gái, chắc chắn bị nhà chồng coi thường, ông xã lành nhạt, ruồng rẫy cho nên mới sinh ra tính cách tự ti, luồn cúi và khép nép. Chứ bản chất thật của cô ta không phải kiểu phụ nữ yếu đuối, nhu nhược như vậy đâu.”
Vì để lấy lòng chồng, Canh Tư Tuệ đã đánh mất chính mình, ép bản thân trở thành một con người hoàn toàn khác. Tuy nhiên dường như mọi thứ càng lúc càng trở nên tồi tệ hơn, Canh Tư Tuệ mệt mỏi, khổ sở vì cứ phải đè nén cảm xúc thật, bí bách và gượng gạo trong lớp vỏ bọc xa lạ ấy.
Gần cuối giờ chiều, Canh Tư Tuệ thực sự quay trở lại và không quên dắt theo bốn đứa con gái như lời hẹn.
Nhìn bốn đứa trẻ còi dí còi dị, nhếch nhác lôi thôi đứng xếp thành hàng theo thứ tự từ cao xuống thấp, Văn Trạch Tài có chút nói không nên lời. Trời đất ơi, đứa lớn nhất chắc chỉ tầm năm tuổi là cùng, còn đứa nhỏ kia cũng chỉ hai tuổi thôi chứ mấy, sao đẻ gì mà đẻ dày dữ vậy?!
Nhưng Canh Tư Tuệ lại làm mọi người ngỡ ngàng bật ngửa khi giới thiệu đứa thấp nhất năm nay lên bốn còn đứa lớn nhất đã chín tuổi rồi.
“Chín tuổi?” Triệu Đại Phi suýt chút rớt cằm. Cậu chỉ vào đứa trẻ đứng đầu hàng với vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Bé tí tẹo thế này thì chỉ bốn, năm tuổi thôi chứ nhỉ?!”
Canh Tư Tuệ chẳng lấy làm xấu hổ, thậm chí còn thản nhiên đối đáp: “Mỗi ngày không để chịu đói chịu khát đã làm tốt lắm rồi, lấy đâu ra cơm gạo mà nuôi cái lũ vịt giời này trắng trẻo mập mạp.”
Triệu Đại Phi há hốc mồm, không còn lời gì để nói thêm nữa!
Tần Dũng trực tiếp dùng hành động để biểu thị sự bất bình. Anh bỏ ra ngoài một lúc, đến khi quay trở lại thì trên tay đã có thêm hai bọc thức ăn nóng hổi, thơm ngào ngạt. Anh đặt xuống trước mặt bọn nhỏ, ngắn gọn nói: “Ăn đi!”
Tức thì, bốn cặp mắt vụt sáng như sao, chúng thi nhau nuốt nước miếng thèm thuồng. Song chẳng đứa nào dám tiến lên, mà chỉ đứng yên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn mẹ chờ đợi…
Canh Tư Tuệ thoáng liếc qua Tần Dũng, rồi lại nhìn về bốn cặp mắt hau háu đợi ăn kia. Cuối cùng cô khẽ gật đầu đồng ý.
Chỉ chờ có thế, bốn đứa nhỏ hấp tấp nhào lên như hổ đói vồ mồi. Chúng dùng cả hai tay bốc thức ăn, thồn đầy một họng to tướng rồi dùng sức nhai ngấu nghiến. Có đứa vì ăn quá vội mà bị mắc nghẹn, ho sặc ho sụa chảy cả nước mắt.