Việc ở đây đã xong, Văn Trạch Tài nói ngay: “Tối nay chúng ta lập tức rời khỏi Hà thềm lục địa.”
Chỗ này không thể ở lâu, tuy nhiên cửa ngõ ra vào đã bị huyện trưởng phong toả.
Thấu hiểu nỗi lòng của ba vị khách phương xa, Trương đại sư liền đứng ra sắp xếp: “Thế này đi, đêm nay để lão bá chở mọi người qua sông. Đại đa số người dân trong huyện đều không biết chuyện mê hồn trận đã được phá giải, cho nên mỗi ngày lão bá vẫn như cũ chèo thuyền đi nhặt xác. Cũng không ai để ý thuyền của ông ấy cả, mọi người cứ trốn dưới thân thuyền là sẽ không sợ bị phát hiện đâu.”
Suy đi tính lại thì đây chính là biện pháp duy nhất, ngoài ra không còn cách nào an toàn hơn nữa.
Trong lúc Văn Trạch Tài và chú Chung tất bật chuẩn bị thì Chương Toàn lại bịn rịn quyến luyến không thôi. Rõ ràng, chú rất có hảo cảm với Trương đại sư, vậy nên trước khi đi còn nhét vào tay anh ấy một mẩu giấy cùng lời dặn: “Có chuyện gì thì viết thư cho chúng tôi, hoặc không gọi điện cũng được. Đây là số điện thoại Cung Tiêu Xã khu vực chúng tôi ở, cần gì nhớ gọi đấy.”
Trương đại sư liên tục gật đầu, vành mắt phiếm hồng vì xúc động.
Quay lại với Trần gia, lần này xem như nhà họ mất cả chì lẫn chài. Mật đạo bị bại lộ, làm kinh động tới huyện trưởng và các cấp chính quyền. Mặc dù thuốc nổ đã làm sập hơn phân nửa nhưng quy mô của nó cũng khiến mọi người được một phen mở rộng tầm mắt.
Chắc chắn Trần gia sẽ phải đối mặt với chế tài hình sự của quốc gia.
Còn về phần Chu Thanh Sơn, sau khi tỉnh lại hắn ngáo ngơ mò về nhà nghỉ thì mới biết đám đệ tử Chu gia đã rút quân đi hết, vòng tới Trần gia tìm Trần Nhất Minh thì liền hay tin đối phương đã bị bắt.
Thất tha thất thểu đi trên đường, không ngờ lại bị dân chúng chỉ trỏ cười nhạo:
“Trời má, thằng cha kia xấu vãi cả chưởng!”
Chu Thanh Sơn tức xì khói, từ nhỏ tới lớn chưa ai dám chê bai hắn như vậy. Riêng về khoản đẹp trai thì hắn nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất…Đang miên man suy nghĩ, Chu Thanh Sơn tình cờ đi ngang qua một cửa tiệm, khuôn mặt ma chê quỷ hờn lù lù xuất hiện trên tấm kính, doạ hắn giật bắn mình, loạng choạng bước hụt tí thì ngã lăn quay.
“Thằng chó! Nhất định tao sẽ bắt được mày, tao thề sẽ băm mày thành trăm mảnh quẳng cho chó ăn!” Chu Thanh Sơn nghiến răng nghiến lợi, rủa mười tám đời tổ tông tên bịt mặt vừa nãy giao đấu cùng mình ở bờ sông.
Rất tiếc, có rủa thế chứ rủa nữa cũng chẳng làm gì được Văn Trạch Tài. Anh cùng hai ông chú bình yên quay về Liêu Thành. Tuy nhiên chào đón anh lại là bộ dáng hết sức thảm thương của thằng đệ tử ruột.
Triệu Đại Phi khóc khóc mếu mếu, nước mắt nước mũi tèm lem: “Sư phụ, cuối cùng thầy cũng đã về, thiếu chút nữa là con không được gặp thầy nữa rồi!”
“Chưa chết được, vẫn còn sức khóc to thế này cơ mà…” Văn Trạch Tài buồn cười vỗ vỗ đầu thằng đệ: “Nghe Thiên Nam kể trưa nay còn đánh sạch ba bát cơm hả? Ăn được ngủ được là tiên, yên tâm, con chưa đi sớm được đâu, nhá. Đừng khóc nữa!”
Triệu Đại Phi ngượng chín mặt, lí nha lí nhí giãi bày: “Thì tại…thì tại con mới thành công thoát khỏi hiểm cảnh, vất vả lắm mới giữ được tính mạng cho nên mới muốn ăn nhiều chút coi như đền đáp chính mình!”
Văn Trạch Tài gật gù tán thưởng: “Nói có lý lắm. Về việc của thầy Triệu suy cho cùng cũng là sơ suất của thầy, chưa nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho con nghe mà đã vội rời đi.”
Trước khi đi Hà thềm lục địa, Văn Trạch Tài chỉ nhắc sơ qua vấn đề thầy Triệu một lần. Triệu Đại Phi ù ù cạc cạc, nghe rồi để đó, cũng không nghĩ sự việc nghiêm trọng tới vậy và càng không ngờ mình lại là người phải đứng ra giải quyết.
Nghĩ lại, Triệu Đại Phi quả thực hối hận xanh ruột: “Biết thế lúc đầu con chịu nghiêm túc nghe thầy căn dặn thì đã không bị một phen hú hồn hú vía thế này!”
Văn Trạch Tài nghiêm mặt răn dạy: “Bất luận đứng trước tình huống gì con cũng phải hết sức lưu ý và cẩn trọng cân nhắc nhiều khía cạnh. Đi theo thầy lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nên trò nên trống gì cả. Nhỡ đâu một ngày nào đó có việc đột xuất mà thầy không còn ở đây, buộc con phải ra mặt đảm đương thì con tính thế nào? Bỏ chạy à hay đứng khóc?”
“Sư phụ!” Triệu Đại Phi giãy nảy: “Cái gì mà thầy không còn ở đây? Mấy lời xúi quẩy không được nói bừa…phì phì…phun nước miếng nói lại…”
Không thể chịu nổi nữa, Văn Trạch Tài trực tiếp cho thằng đệ một quyền. Phải dùng biện pháp mạnh thì mới chặn được cái họng luyên thuyên của nó lại, nãy giờ cứ nháo inh lên, ong hết cả đầu!
Cuối cùng không gian cũng yên tĩnh trở lại, Văn Trạch Tài mệt mỏi thở dài: “Ý thầy là vạn nhất thầy không ở nhà thì con vẫn có thể cáng đáng tiệm đoán mệnh, không cần phải đóng cửa tạm nghỉ chờ thầy về nữa.”
Triệu Đại Phi hiểu ra, yên lặng gật lấy gật để như bổ củi.
Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Thế chuyện thầy Triệu xử lý như nào, kể thầy nghe xem?”
Triệu Đại Phi hít vào một hơi thật sâu, thuật lại đầu đuôi quá trình.
Sau khi hay tin Văn Trạch Tài rời khỏi Liêu Thành, thầy Triệu sống chết túm chặt lấy Triệu Đại Phi, nhất quyết không buông.
Thì cũng bởi mang danh đồ đệ duy nhất của Văn đại sư cho nên nghiễm nhiên được mọi người tin tưởng và trọng vọng. Mặc dù Triệu Đại Phi rất ái ngại, cũng đã giải thích gãy lưỡi rằng mình vẫn chưa xuất sư nhưng thầy Triệu quá sức kiên trì. Hết ỉ ôi van nài lại quay sang động viên, khích lệ.
Cộng thêm Điền Tú Phương sau khi biết chuyện cũng cổ vũ vài lời. Thế là Triệu Đại Phi cắn chặt răng, quyết định thử sức một phen.
Lần đầu tiên làm việc độc lập, Triệu Đại Phi không dám để xảy ra sơ sót gì, vì vậy cứ chạng vạng tối là nhanh nhanh chóng chóng chạy tới trước ngõ nhà thầy Triệu ngồi xổm.
Thầy Triệu thấy cậu ấy nghiêm túc như vậy, cho nên càng thêm tin tưởng Văn Trạch Tài, nhất nhất tuân thủ lời dặn, tuyệt đối không bước chân ra đường sau sáu giờ tối.
Hai ngày qua đi trong bình yên, hắc khí trên người thầy Triệu đã dần dần tản bớt, điều đó chứng minh kiếp nạn sẽ mau qua, nhưng Triệu Đại Phi cũng không dám vì thế mà lơ là cảnh giác, ngược lại còn càng đánh lên tinh thần, canh phòng cẩn mật hơn.
Tuy nhiên trời có mưa gió thất thường, ai mà ngờ cô Lâm Đại Phượng, vợ thầy Triệu lại bỗng dưng đổ bệnh.
Đối diện với cảnh vợ đau ốm bệnh tật, lòng thầy Triệu rối như tơ vò, chả còn để tâm tới cái gì nữa, kể cả lời cảnh cáo nguy hiểm tính mạng cũng vất béng ra sau đầu. Mà trùng hợp thay, Triệu Đại Phi lại đau bụng đúng lúc, bận đi tìm chỗ xử lý nỗi buồn nên cũng không kịp thời ngăn cản.
Sau khi nhẹ bụng quay lại, thấy cửa đóng then cài im ỉm, cứ tưởng thầy cô vẫn đang ở nhà cho nên cậu chàng yên tâm, lại tiếp tục ngồi xổm đợi qua giờ giới nghiêm.
Trong lúc ấy, thầy Triệu hớt hải đưa vợ tới bệnh viện cấp cứu. Hoá ra cô bị đau ruột thừa, bác sĩ chỉ định phải làm phẫu thuật ngay lập tức.
Thầy Triệu sốt ruột vòng về nhà lấy tiền. Ai dè vừa loay hoay mở được cánh cổng thì thằng em giời đánh lù lù xuất hiện.
Cũng vẫn là chuyện căn nhà cũ ở quê, hai anh em lời qua tiếng lại dẫn tới cãi vã gay gắt. Phần vì bực dọc thằng em ngỗ nghịch, phần vì lo lắng cho bệnh tình của vợ, thầy Triệu nóng máu chửi xa xả một trận rồi xoay người đi thẳng.
Triệu Thành Công sốc vô cùng, chưa bao giờ bị anh trai xúc phạm nặng nề và thậm tệ tới như vậy. Giận quá mất khôn, hắn rút đại cây củi, hùng hổ lao tới tính sống mái một phen.
“Lúc đó con đi về rồi nhưng giữa đường cứ cảm thấy nóng nóng ruột thế nào ấy cho nên liền quay trở lại. Tính ra thì cũng còn may chứ chậm một tí nữa chắc thầy Triệu bị thằng em đánh chết luôn rồi” vừa hùng hồn kể, Đại Phi vừa vô thức sờ sờ một bên mép rướm máu và cánh tay tím bầm của mình.
Mà đích thực Triệu Đại Phi không nói láo, sự tình lúc đó đúng là rất nguy hiểm, thầy Triệu yếu thế, bị dí sát vào chân tường. Vốn xuất thân lưu manh lại trượng nghĩa khí cho nên Triệu Đại Phi lập tức xông vào, đá văng Triệu Thành Công ngã sõng xoài trên nền đất.
Điên tiết, Triệu Thành Công bỏ quên luôn ông anh, lao vào vật lộn giành thắng thua với Triệu Đại Phi.
Nhân cơ hội, thầy Triệu liền lấy tiền nhờ hàng xóm mang vào bệnh viện cứu vợ trước, rồi sau đó gọi điện thoại báo cảnh sát.
Kết quả, cả ba người bị áp giải lên đồn công an. Đến nửa đêm thì thầy Triệu và Triệu Đại Phi được thả về còn Triệu Thành Công bị giam giữ năm ngày với tội danh cố ý gây thương tích.
Nghe thằng đệ thao thao bất tuyệt một tràng, Văn Trạch Tài thật sự muốn bổ não nó ra xem bên trong chứa cái gì mà ngốc quá vậy: “Con giải quyết bằng cách đó hả?”
“Dạ…vâng…” Thấy thái độ sư phụ khác khác, Triệu Đại Phi co vòi, không dám huyên hoang khoe công nữa!
Văn Trạch Tài che mặt, mãi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn thằng đệ, kiên nhẫn giảng giải: “Con phải nhớ, con là đoán mệnh sư chứ không phải bảo vệ mà mỗi ngày đi canh cửa cho nhà người ta. Thay vì ngồi chầu chực ngày này qua ngày khác, sao con không tự tính một quẻ đi.”
Ờ ha…Triệu Đại Phi gục đầu biết lỗi.
Cũng tại lần đầu ra trận, vì quá khẩn trương cho nên quên xừ mất bản thân là một đoán mệnh sư, không vận dụng thế mạnh coi bói bấm quẻ, mà chỉ biết dùng sức trâu, cứ tay chân mà quất đại thôi.
Văn Trạch Tài chỉ vào góc nhà, nghiêm khắc trách phạt: “Úp mặt vào tường tự kiểm điểm!”
Triệu Đại Phi ủ rũ lết thân đi chịu phạt.
Tần Dũng lắc đầu chép miệng: “Đáng nhẽ đại sư giao cho em thì bớt được bao việc rồi!”
Chỉ cần một quyền là giải quyết thằng nhãi Triệu Thành Công trong tích tắc, đâu cần lằng nhằng đánh qua đánh lại những nửa tiếng đồng hồ như Triệu Đại Phi. Đúng là tốn công vô ích, nghe kể mà bực hết cả mình!