Đích thực tiếng ồn ào, huyên náo được truyền ra từ mặt sau cánh cửa đá. Và có lẽ bởi vì nội dung thông tin quá mức chấn động cho nên trong tích tắc tần số âm thanh được đẩy lên gấp mấy lần. Gã đàn ông bực phát điên, hắn vò đầu bứt tóc một hồi rồi không hiểu suy nghĩ gì mà dợm bước tiến thẳng về phía này.
Tất nhiên, Văn Trạch Tài không hề nao núng. Anh canh đúng thời điểm, thò một chân ra, ngáng tên đàn ông cao to ngã lăn quay rồi nhanh như cắt đập thật mạnh vào gáy hắn ta.
Ui da, gáy thằng cha này cứng phết, cũng may tay anh rắn chắc, chỉ một đòn là nó ngất lịm.
Văn Trạch Tài nhanh nhẹn lôi gã trở lại phía bên ngoài cửa đá, quẳng đại hắn xuống đất. Thoạt nhìn y như một tên say rượu ngủ gục bình thường.
Xong xuôi, anh chăm chú tìm kiếm xung quanh. Quả nhiên nhìn thấy một cục đá nằm cách đó không xa, Văn Trạch Tài dúng sức xoay thật mạnh. Kết quả, cánh cửa đá nặng nề hé mở.
Chắc hẳn không nghĩ cửa tự dưng sẽ mở, hoặc giả nghi ngờ có mai phục cho nên lúc Văn Trạch Tài bước vào bên trong liền trông thấy bốn mươi bốn dã thuật sư co rúm vào một góc, ánh mắt người nào người nấy ngập tràn sợ hãi và cảnh giác.
Văn Trạch Tài hơi kéo khăn bịt mặt, cố tình bóp giọng khàn khàn: “Địa lao chỉ có một lối duy nhất, vừa để đi vào vừa để đi ra. Lát nữa mọi người chú ý giữ im lặng, đừng làm ồn.”
Nghe thấy vậy, tất cả đều sửng sốt chấn kinh. Họ trầm mặc một hồi lâu, mãi sau mới có một lão nhân râu dài đại diện lên tiếng.
Ông ấy lịch sự tiến lên một bước, kính cẩn chắp hai tay: “Xin hỏi danh tính của vị đại ân nhân đây là?”
Đáng tiếc, Văn Trạch Tài không muốn nhiều lời: “Tôi chỉ là một kẻ vô danh bình thường, chẳng qua thấy các người biến mất một cách kỳ quặc và đám người Chu gia xuất hiện ở Hà thềm lục địa vào thời điểm này cũng quá mức trùng hợp, vì thế cho nên tôi mới âm thầm điều tra thì tình cờ phát hiện ra mật thất này. Thôi, đi mau đi. Chần chờ là không kịp thoát thân đâu!”
“n tình ngày hôm nay chúng tôi không biết lấy gì để báo đáp. Tôi là Khang Liệt tới từ An Kê Trang. Nếu mai này có việc gì cần giúp đỡ, ân nhân cứ cầm thẻ bài này tới An Kê Trang, chúng tôi nguyện chết không từ!”
An Kê Trang - trại gà bình an? khoé miệng Văn Trạch Tài run bần bật cố nén cười, song anh vẫn lịch sự vươn tay nhận thẻ bài rồi hơi nghiêng người ý bảo bọn họ đi mau.
Bốn mươi bốn dã thuật sư mau chóng nối đuôi nhau đi ra ngoài. Văn Trạch Tài khép cửa lại, trả về hiện trạng ban đầu rồi khẩn trương tiếp tục công việc của mình.
Tiện tay giúp đỡ thì cũng chỉ tới đây thôi, đoạn đường tiếp theo bọn họ phải tự mình đi lấy, Văn Trạch Tài còn phải đi sâu vào mật thất tìm đồ cho Thương Phong.
Rời khỏi khu vực giam giữ, Văn Trạch Tài nhanh chóng di chuyển sang các địa phận khác, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách một.
Bất ngờ thay, thu hoạch lớn vượt sức tưởng tượng, Văn Trạch Tài phát hiện một bí mật động trời. Ngoài căn phòng lớn nhốt người thì còn ba phòng khác với diện tích rộng tương đương, bên trong lần lượt cất giấu lương thực, súng ống đạn dược và vô số bảo vật được đào trộm từ những ngôi mộ cổ.
Những cái khác không nói làm gì nhưng căn phòng vũ khí thực sự khiến Văn Trạch Tài phải chắc lưỡi kinh ngạc. Không ngờ chỉ giữ chức huyện phó tại một huyện thành cỏn con mà lá gan lại lớn tới như vậy!
Sau khi ghi nhớ hết các vị trí trọng điểm, Văn Trạch Tài lại đi tiếp.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng anh cũng tìm được viên đá đen theo lời miêu tả của Thương Phong.
Thành công lấy được vật cần lấy, Văn Trạch Tài định vòng ngược trở ra theo đường cũ thì ai dè từ phía đối diện truyền tới rất nhiều tiếng bước chân hối hả, rầm rập. Một hồi chuông cảnh báo vang lên, Văn Trạch Tài thầm nói không hay rồi. Anh nhún chân bật nhảy, khéo léo dán chật thân mình lên vách tường, yên lặng nghe ngóng.
“Đại ca, đồ đạc vẫn còn nguyên nhưng người thì không thấy đâu cả.”
“Đại Tam đâu?” Giọng Trần Nhất Minh cất lên sang sảng.
“Hôn mê rồi ạ”
“Lôi nó dậy, bắt nó đuổi theo đám dã thuật sư ngay lập tức! Người là do nó làm mất, nếu tìm không được thì trực tiếp giao nó cho Chu gia định đoạt!”
Lời vừa dứt, tiếng bước chân lại sổi nổi vang lên. Bước này nối đuôi bước kia đi càng lúc càng xa. Đoán chừng là đi về phía cửa địa lao. Tuy vậy Văn Trạch Tài cũng không động đậy, anh giữ nguyên tư thế suốt mười phút đồng hồ.
Y như rằng, Trần Nhất Minh lại một lần nữa dẫn người quay lại.
“Đại ca, xem ra không có ai đột nhập mật thất.”
Trần Nhất Minh gật đầu. Hiện trong lòng hắn đang rối như tơ vò, cùng lúc để chạy mất toàn bộ bốn mươi bốn tên dã thuật sư, kiểu này biết ăn nói với Chu gia thế nào đây.
Nhất định Chu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này. Thoả thuận trao đổi ban đầu coi như là hỏng bét rồi đấy, thậm chí Trần gia còn phải chuẩn bị lễ vật xa xỉ đề đền tội ấy chứ.
Trần Nhất Minh day day trán suy tính: “Trước tiên đi gặp riêng Chu Thanh Sơn thương lượng, nếu hắn không chịu thì mang tặng mười khẩu súng.”