Đang yên đang lành bị một kẻ lạ mặt khống chế, Trần Tiểu Lan sợ đứng tim, ba hồn bảy vía bay tít lên mây.
Vốn dĩ bị sai tới từ đường bái lạy, ai dè giữa đường gặp phải tình cảnh kinh hồn bạt vía này, đã thế lại còn diễn ra ngay trong sân nhà mình mới táo bạo chứ!
Về phần Văn Trạch Tài, anh chỉ giật mình thất kinh một giây, ngay sau đó đã có thể bình tĩnh tìm cách ứng phó. Bàn tay vốn đang bịt miệng cô gái lanh lẹ di chuyển xuống cần cổ mảnh khảnh. Hành động này như một lời hăm doạ trắng trợn, muốn giữ mạng thì nên suy nghĩ kỹ trước khi nói!
Miệng được giải phóng, cô gái lập tức lớn tiếng quát: “Anh là người nhà của Tống Thiện Dân đúng không?”
Văn Trạch Tài không trả lời, bàn tay siết cổ càng gia tăng lực đạo.
Cảm giác được sự đe doạ, Trần Tiểu Lan vội vàng thay đổi thái độ: “Tôi biết cha tôi có lỗi với Tống Thiện Dân, nhưng chết thì cũng chết rồi, có làm gì cũng đâu thể sống lại được. Chi bằng chúng ta ngồi xuống thương lượng, bất kể Tống gia muốn thứ gì, chỉ cần trong khả năng của Trần gia, chúng tôi hứa sẽ tận lực thoả mãn nhu cầu của các người.”
“Tôi không phải người của Tống gia!”
Trước khi chìm vào hôn mê bất tỉnh, Trần Tiểu Lan chỉ kịp nghe một câu nói ngắn ngủi bằng chất giọng khàn khàn già cỗi.
Văn Trạch Tài hừ lạnh, hất cô ta xuống đất rồi phủi tay đi thẳng vào cửa sau của toà từ đường.
Thương hoa tiếc ngọc ấy hả, xin lỗi nhé, trong mắt anh chỉ có mỗi mình bà xã đại nhân, còn những người phụ nữ khác chỉ là bụi bay ngang đường. Hơn nữa, nghe cái giọng điệu là biết Trần Tiểu Lan chả phải hạng hiền lành tử tế, vậy thì việc đếch gì anh phải đàng hoàng với cô ta!
Tìm được một chỗ tương đối khuất, Văn Trạch Tài nép mình vào đó chờ đợi. Y như rằng tầm nửa giờ sau liền có người đi về hướng này.
La bàn trong tay anh bất chợt rung lên, Văn Trạch Tài nhếch mép cười tủm tỉm, cuối cùng thì tên tà thuật sư kia cũng xuất hiện rồi.
“Cháy!”
“Bớ làng nước ơi, cháy rồi!”
“Mau dập lửa, mau lên, từ đường bốc cháy rồi…”
Tiếng bước chân hỗn loạn lẫn với tiếng la hét thất thanh làm náo động cả bầu trời đêm.
Các căn phòng vốn đã tắt đèn im lìm, giờ đây lại một lần nước đèn đuốc sáng trưng, cả Trần gia lục tục hô nhau thức dậy dập lửa.
Đứng trước ngọn lửa phừng phừng, khói mù nghi ngút, trưởng tử Trần gia, Trần Nhất Minh cảm thấy lòng rối như tơ vò. Bất chợt nhớ tới đứa em gái út, lửa lớn thế này chưa chắc nó đã thoát ra được. Nghĩ là làm, Trần Nhất Minh không nói hai lời, trực tiếp đá văng cửa chính, chạy ào vào trong ôm em gái đã hôn mê bất tỉnh chạy khỏi đám cháy.
Lợi dụng tình thế hỗn loạn, Văn Trạch Tài không những thành công thoát thân mà còn bắt được người cần bắt. Sau khi chạy đến cánh rừng hội ngộ với Trương đại sư, hai người liền cùng nhau hợp sức nửa lôi nửa kéo, áp giải tên đó về thẳng nhà.
Về tới nhà, Chương Toàn và chú Chung cực kỳ hào hứng, cứ đi vòng vòng nghiên cứu kẻ đang bị trói chặt trên ghế.
Ngày ấy lúc giao chiến, tên này cũng trùm áo kín mít, không trông rõ mặt mày. Ngẫm nghĩ thế nào, Chương Toàn dứt khoát giật phăng áo choàng của nó xuống.
Ngay khi gương mặt lộ ra ánh sáng, không những Chương Toàn mà cả chú Chung cũng ngơ ngác bật ngửa.
“Sao trông quen thế này? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải nhưng rốt cuộc là gặp ở đâu nhỉ, sao lại chẳng thể nhớ nổi?!”
“Từ từ, để tôi bình tĩnh nhớ lại xem nào…” Chú Chung vỗ đầu bùm bụp, sốt ruột đi qua đi lại cố gắng lục lọi ký ức.
Tên tà thuật sư cũng đã từ từ tỉnh lại, nó ra sức giật mạnh dây thừng, căm hận nghiến răng nghiến lợi: “Thả ta ra! Các người muốn chết hả? Mau thả ta ra!”
Điều khiến người ta không ngờ nhất chính là hắn còn rất trẻ, hơn nữa mặt mày thanh tú, đường nét ưa nhìn chỉ có điều oán khí che kín ấn đường, chứng tỏ người này hiện đang mang trong mình một mối thù cực kỳ sâu nặng.
Văn Trạch Tài mặc kệ cho hắn kêu gào rú rít, anh chỉ chăm chú nghiên cứu cái gương mặt tuy lạ mà quen, tuy quen mà lạ này. Lát sau, anh đột nhiên la lên: “A…có phải hơi có nét giống Vệ Quốc không?”
Chú Chung và Chương Toàn sửng sốt trừng lớn mắt, rồi hấp tấp nhào lại gần nhìn cho kỹ hơn: “Ờ, công nhận giống thật.”
“Đúng là càng nhìn càng thấy có nét tương đồng mới ghê chứ!”
Chương Toàn vừa hiếu kỳ nhưng cũng vừa hưng phấn ra mặt: “Này tiểu tử, ngươi là con riêng của ai trong Chu gia?”
Tưởng tượng đến cảnh đệ tử Chu gia rơi vào tay mình, mặc cho mình dày vò tuỳ thích, Chương Toàn sung sướng tới phát điên!
Ai ngờ sau khi nghe câu hỏi đó, gã thanh nhiên như uống phải chất kích thích, càng điên loại giãy giụa kịch liệt.
Mắt thấy dây thừng sắp tuột, Trương đại sư dứt khoát đập mạnh vào gáy khiến hắn hôn mê ngay lập tức.
Hành động của anh ấy quá nhanh quá nguy hiểm, Văn Trạch Tài và hai ông chú chỉ biết đứng đực mặt ra nhìn. Trương đại sư gãi gãi đầu cười hề hề: “Không thể để nó chạy thoát được, nó thoát ra là chúng ta nguy to!”
Nói đùa, thằng nhãi này nặng như quỷ, lôi được nó về tới đây muốn bại sụi cả hai cánh tay. Giờ mà để nó trốn thoát thì là thật có lỗi với bản thân mình!
===
Lời nhắn từ editor: Các bạn thân mến, đợt này mình bận quá nên mỗi ngày chỉ có thể dịch được hơn ngàn chữ, các bạn đọc tạm nhé. Đợi mấy hôm nữa xử lý xong công việc, mình sẽ đầy nhanh tốc độ bù cho những ngày chương ngắn. Cám ơn các bạn đã thông cảm. Chúc mọi người có kỳ nghỉ lễ vui vẻ nhé. With love 3 >3 ><3