Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 202: Hoán đổi




Phương pháp giải Thọ trùng khá đơn giản. Đầu tiên là trộn hùng hoàng với mầm tỏi và da cóc, nghiền nát thành bột, hoà vào nước rồi uống cạn. Tiếp theo, giã nhuyễn hỗn hợp sâu róm, chuột núi, lông heo và rết, vắt lấy nước rồi bôi lên trán và gáy.

Sau đó, Văn Trạch Tài dùng kim châm tạo hai cái lỗ trên trán và gáy của cả Thái Hồng lẫn Thái Đảm. Rồi theo cách thức cũ, anh bắt tử cổ trên người Đơn Thái Đảm ra.

Hôm qua đã bắt cổ trùng ở trán, tuy nhiên chỉ bắt thôi chứ chưa giải vậy nên trong vòng 24 giờ đồng hồ, đám cổ trùng từ gáy sẽ phân tán lên trán. Vậy nên hôm nay lại phải làm lại một lần nữa.

Cảm giác được cô em gái ngồi bên cạnh đang run lên bận bật, Đơn Thái Đảm lập tức trấn an em: “Đừng sợ, có anh đây.”

“Vâng!” Đơn Thái Hồng lắp bắp trả lời, không che giấu được sự sợ hãi hoà cùng kích động, hồi hộp. Suy cho cùng, làm gì có cô gái nào không ham thích thanh xuân tươi trẻ. Và dĩ nhiên Đơn Thái Hồng cũng không ngoại lệ.

Chớp mắt, đã lấy được tử cổ ra khỏi người Đơn Thái Đảm. Tần Dũng nhanh nhẹn học theo phương pháp Văn Trạch Tài đã chỉ, thả hết chúng vào trong chén nước sạch.

Tuy nhiên bên phía Đơn Thái Hồng mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Khả năng cao mẫu cổ đã ở đây nhiều năm, quen thuộc với máu và cơ thể của cô ấy cho nên chút kích thích bên ngoài không đủ để hấp dẫn nó chui ra.

Văn Trạch Tài chau màu, quyết định chích một giọt tinh huyết của mình nhỏ vào trong chén nước rồi kề sát miệng bát vào trán Đơn Thái Hồng.

Quả nhiên, chưa đầy một phút sau, một con mẫu cổ béo múp, ì ạch trượt ra.

Đúng vậy, chỉ có một con duy nhất, to bằng ngón tay út, tròn núc ních. Ngoài cái đầu đỏ rực thì toàn thân nó trong suốt, căng mọng.

Hai anh em Thái Hồng - Thái Đảm cơ hồ trố lồi mắt, nhìn chăm chăm. Đơn Thái Đảm nuốt nuốt nước miếng, sợ run cầm cập: “Cái này…lát nữa sẽ chui vào đầu tôi hả?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Đúng thế, giờ anh hối hận vẫn còn kịp.”

Đơn Thái Hồng mím môi, nét vui mừng trên mặt cũng phai đi vài phần. Tuy nhiên, cô không nói gì hết. Bao năm nay, nhẫn nhục cam chịu đã thành thói quen. Kể cả bây giờ anh cả thay đổi ý định, cô cũng chỉ biết lặng lẽ ôm nỗi buồn một mình, không hề dám oán than nửa lời.

Một cô gái hiền lành và hiểu chuyện đến độ làm người khác phải nghẹn lòng! Giả dụ cô ấy cứng cỏi hơn, biết tính toán cho bản thân mình một chút thì có lẽ sẽ không bị đẩy vào kết cục thảm hại ngày hôm nay.

Đơn Thái Đảm nhắm chặt mắt, quả quyết nói lớn tiếng: “Cho vào đi, tôi không hối hận!”

Văn Trạch Tài trải hai tờ giấy hoàng cốt tương xuống trước mặt hai anh em họ, lần lượt viết ngày tháng năm sinh tương ứng. Sau đó đốt rụi, đem tro tàn hoà vào hai bát trùng rồi khẽ ra lệnh: “Uống!”

Đơn Thái Đảm mở to mắt. Đối diện với bát nước đen xì, anh bỗng bật cười: “Hôm qua cha tôi mới dặn tuyệt đối không được uống loại nước này. Đây là mánh lới lừa bịp của đám giang hồ, uống vào chắc chắn bị tiêu chảy.”

Nghe vậy, Đơn Thái Hồng vội che miệng khúc kha khúc khích: “Liệu Văn đại sư có phải kẻ lừa đảo không ha?”

Đơn Thái Đảm nghiêng đầu, nghiêm túc khẳng định với em gái: “Không phải. Ai còn có thể chứ Văn đại sư thì chắc chắn là không. Bởi vì đại sư là niềm hy vọng duy nhất của em.”

Vành mắt Đơn Thái Hồng đỏ bừng, tinh thần bất giác căng như dây đàn, hồi hộp chờ đợi.

Đơn Thái Đảm hít vào một hơi thật sâu, dứt khoát bưng bát nước đen ngòm lên, ngửa cổ uống cạn.

Đơn Thái Hồng cũng học theo anh trai, gồng mình nuốt hết vào bụng.

Hoàn thành hoán đổi, hai anh em tức khắc rơi vào trạng thái hôn trầm. Văn Trạch Tài và Tần Dũng hợp lực đỡ bọn họ vào phòng. Lần này cũng giống như lần trước, hôn mê hai ngày mới tỉnh.

Mà trong hai ngày này, Văn Trạch Tài cùng Tần Dũng cũng chả được nhàn rỗi, bởi phải căng mình đối phó với bà Đơn.

Buổi sáng mới thực hiện xong thì buổi chiều bà Đơn đã phát hiện, ngay lập tức bà ta bắt đầu lồng lộn lên: “Chúng mày…rất cuộc chúng mày đã làm gì con tao? Tại sao cả hai anh em nó lại nằm vật ra bất tỉnh nhân sự thế kia? Giời ơi là giời, lũ lừa đảo khốn nạn, chúng mày hại con bà, bà không tha cho chúng mày đâu…”

Miệng thì gào lên chửi bới nhưng trong lòng bà Đơn cũng đã mơ hồ liên tưởng tới sự việc xảy ra vào hồi sinh nhật mười lăm tuổi của tụi nhỏ. Lúc ấy, hai anh em nó cũng ngủ li bì y như thế này, cho dù lay gọi thế nào cũng không tỉnh.

Thấy bà ta cứ nhào vào định đánh Văn Trạch Tài, Tần Dũng mạnh mẽ bẻ quặt tay bà ta ra sau, nhíu mày nói: “Thím này, chuyện thất đức năm đó các người đã làm, giờ cũng tới lúc phải trả nợ rồi!”

“Trả nợ?” bà Đơn khiếp sợ, vừa giật lùi về đằng sau vừa lắc đầu chối đây đẩy: “Nợ nần gì mà bắt chúng tôi trả? Tôi là mẹ nó, là chúng tôi sinh ra nó, chúng tôi có quyền. Nếu không nhờ chúng tôi thì làm sao nó tồn tại được trên cõi đời này!”

Tần Dũng tức quá hoá cười: “Haha, quý hoá quá! Thế có bao giờ bà từng nghĩ nếu biết sinh ra mà phải chịu khổ chịu sở, chịu làm vật hy sinh cho kẻ khác thì liệu Thái Hồng có muốn được sinh ra hay không? Hay cô ấy chẳng thà mình đừng hiện hữu còn hơn?”

Bà Đơn thoáng sửng sốt rồi không biết nghĩ cái gì, tự nhiên nằm vật ra đất, tru tréo ăn vạ. Giọng bà ta lớn đến độ rất nhanh đã có vài người hàng xóm hiếu kỳ vây lại xem.

“Ôi giời ơi, hai người này hãm hại các con tôi. Tôi muốn báo cảnh sát. Mau mau báo cảnh sát gô cổ chúng nó lại…”

Tần Dũng giận tím người, đang định tiến lên thì Văn Trạch Tài vỗ vỗ bả vai cậu ấy ý muốn nói “để đó cho anh”.

Anh bình tĩnh bước lên hai bước, đứng từ trên cao nhìn xuống, tủm tỉm cười: “Báo cảnh sát? Được đấy, tôi nghĩ Thái Hồng có rất nhiều oan khuất muốn được trình báo đó. Bà mau đi tìm cảnh sát tới đây đi!”

Bà Đơn nghệt mặt, một phút trước hãn còn giãy lên đành đạch, một phút sau đã ngồi ngây như phỗng, khiến mấy người vây xem có chút buồn cười.

Tuy nhiên bọn họ chỉ đứng ngó nghiêng ở ngoài cổng, không đi vào trong sân nên cũng không nghe rõ đoạn đối thoại vừa rồi.

Văn Trạch Tài nhếch mép cười, anh xoay người đi được hai bước chợt quay lại bổ sung thêm: “À đúng rồi, nếu cảnh sát tới thì phiền thím đưa chai rượu tối qua cho bọn họ xét nghiệm. Tôi cũng rất tò mò muốn biết tội cố ý hạ độc người khác sẽ bị ngồi tù mấy năm.”

Dứt lời, anh thong dong đi thẳng vào nhà chính.

Tần Dũng đứng tại chỗ, khoanh hai tay trước ngực hung dữ nói: “Thím, tôi cũng là con trai trong nhà. Nếu tôi mà biết bao năm qua mình đang cướp mạng sống của em gái mình, chắc chắn tôi sẽ rất buồn, đồng thời sẽ hận những người gây ra chuyện đó cả đời!”

Bất ngờ anh cúi xuống, kéo bà Đơn đứng dậy, chỉ vào đám người đang vây lại ngày một đông: “Đi đi, bà mau đi gọi cảnh sát đi. Chúng tôi không trốn đâu, chúng tôi sẽ ở đây đợi bà!”

Vừa nói anh còn vừa đẩy bà Đơn ra phía cổng. Nhưng lúc này chân tay bà ta lạnh toát, nhìn dân làng kéo tới mỗi lúc một đông mà phát hoảng. Rõ ràng do chính bà gọi tới nhưng giờ đây lại sợ người đông chuyện nhiều.

Bà ta run rẩy chạy ra đóng cổng, mượn đại một lý do thoái thác: “Không có gì đâu, tôi…tại con chuột ăn vụng mất miếng thịt khô, tôi tiếc rẻ cho nên mới la làng!”

Bên ngoài nghe thấy vậy thì ồ lên, mỗi người một câu an ủi:

“Cái loại súc sinh đó thì phải bẫy bả cho chết hết đi. Chứ để nó lẻn vào nhà là phiền phức lắm!”

“Mẹ thằng Đảm này, bà cũng đừng đau lòng quá. Chắc tại thời tiết bắt đầu chuyển mùa cho nên chúng nó tranh thủ đi kiếm ăn đây mà…”

“Đúng đó, giờ tôi chỉ bà cách này, đảm bảo không một con nào dám bén mảng tới luôn. Đây, bà làm như này này…”

Cố gắng nghe xong hết đám hàng xóm bày cách đánh bẫy chuột, bà Đơn miệng cười nhưng lòng dạ rối như tơ vò. Đợi bọn họ tản đi hết bà lập tức đóng sầm cổng lại rồi thẫn thờ đi vào một góc sân, ngồi bệt xuống ôm mặt khóc thút thít.

Tần Dũng thở dài. Một lúc sau, anh liền tiến tới đỡ bà ta vào nhà.

Đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng bước chân quen thuộc, Văn Trạch Tài liền hỏi: “Người đâu rồi?”

Tần Dũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh: “Đi vào phòng thăm Thái Hồng rồi. Bà ấy bảo phải canh chừng thật cẩn thận, không muốn để cô ấy xảy ra chuyện gì nữa. Còn bảo thực ra trước giờ vẫn biết chuyện năm đó là sai, là có lỗi với Thái Hồng.”

Tuy bà Đơn biết lỗi nhưng ông Đơn thì không. Tới tối muộn, thuốc đã tan gần hết, chân tay lấy lại sức lực, ông ta tức tốc quay trở về nhà.

Phát hiện mắt vợ sưng húp, ông ta nghi hoặc hỏi: “Thái Đảm đâu?”

Bà Đơn rũ mắt, chỉ về phía phòng con trai: “Nó ngủ rồi. Hôm nay đi ra ngoài cả ngày, về kêu mệt nên đi ngủ từ sớm rồi.”

Ông Đơn híp mắt tra hỏi: “Thế tại sao bà lại khóc?”

Bà Đơn nắm chặt lấy tay chồng, thanh âm run rẩy vô lực: “Thái Hồng cũng đã trở về rồi, nó yếu lắm, không biết còn có thể sống được bao lâu nữa.”

Nghe thấy vậy, ông Đơn lo lắng cau chặt mày. Nhưng bà biết ông ta không phải lo lắng cho tình hình sức khoẻ của Thái Hồng mà là đang lo lắng cho tính mạng của Thái Đảm.

“Vị tiên sinh khi ấy đã dặn nhất định người nuôi phải là người cùng chung huyết mạch với Thái Đảm, nếu Thái Hồng chết, vậy thì…” Ông Đơn nheo mắt, nhìn chằm chằm bà vợ.

Bất giác, bà Đơn cảm thấy sống lưng lạnh toát. Bà ta nuốt nước miếng, không tự chủ mà lùi về sau một bước.

Đáng tiếc, ông Đơn không cho bà ấy đường lui. Ông ta chộp lấy tay vợ, nhếch mép cười lạnh: “không phải vẫn còn có bà đây sao? Thái Đảm vẫn chưa kết hôn, vẫn chưa khai chi tán diệp cho nhà họ Đơn. Dù gì chúng ta cũng sống không được bao lâu nữa hay là bà cứ thế chỗ trước đi, đợi bà chết rồi thì tới lượt tôi cung cấp dưỡng chất nuôi nó.”