Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 198: Chân tướng




Đơn Thái Đảm nghẹn giọng đáp: “Đây là đại sư anh mời tới để xem bệnh cho em.”

Trước đây không biết thì thôi, giờ biết rồi Đơn Thái Đảm cảm thấy chua xót và hổ thẹn vô cùng. Chính tại anh con bé mới ra nông nỗi này, là anh thiếu nợ em gái mình.

Đơn Thái Đảm len lén lau khoé mắt rồi kéo chiếc ghế gỗ đỡ em gái ngồi xuống vững vàng. Sau đó mới xếp thêm hai chiếc nữa mời Văn Trạch Tài và Tần Dũng.

“Xem bệnh cho em?” Đơn Thái Hồng thoạt đầu ngẩn người, sau đó ánh mắt ảm đạm rũ xuống: “Bệnh của em không ai chữa được đâu. Làm phiền hai vị tới tận đây một chuyến, thật là ngại quá.”

Đơn Thái Hồng nói năng dịu dàng, lễ phép. Quả là một cô gái hiền lành, lương thiện.

Nãy giờ cũng đủ thời gian quan sát kỹ tướng mạo của cô ấy, Văn Trạch Tài nén không được tiếng thở dài tiếc nuối. Nếu không phải bị hạ cổ, Đơn Thái Hồng chắc chắn sẽ nên duyên cùng một người đàn ông giỏi giang, có gia cảnh tốt. Chẳng những thế sau khi kết hôn, hai vợ chồng còn sinh được ba đứa con trai ngoan ngoãn, thông minh, tạo thành một gia đình hạnh phúc viên mãn. Và điều đặc biệt cần nhấn mạnh đó là Đơn Thái Hồng sẽ sống vui khoẻ, trường thọ.

Nhưng hiện tại thì hoàn toàn ngược lại, bảy phần bạc mệnh, tám phần xui rủi, tướng bệnh hiện rõ. Thân thể chỉ còn lại chút hơi tàn, cố lắm thì kéo được tới sang năm là cùng.

Văn Trạch Tài bất ngờ hỏi: “Cô muốn sống tiếp không?”

Đơn Thái Hồng giật nảy mình, tựa như kinh ngạc mà cũng tựa như hoàn hồn. Phản ứng đầu tiên là nhìn về phía anh trai nhưng rồi lập tức hốt hoảng quay đi.

Tuy động tác của cô cực nhỏ, nhưng tất cả những người có mặt tại đây đều nhìn rất rõ.

Hoá ra Đơn Thái Hồng biết hết mọi chuyện!

Văn Trạch Tài và Tần Dũng nhíu chặt mày còn Đơn Thái Đảm thì trừng lớn mắt khiếp sợ tột độ.

Bởi vì mắt yếu, không phát hiện thái độ khác thường của mọi người vậy nên Đơn Thái Hồng vẫn giả vờ tươi cười: “Đã tới cái tuổi này rồi, muốn hay không cũng đâu còn nghĩa lý gì nữa. Chắc các anh không biết, Đại Bảo nhà chúng tôi mấy tháng nữa là kết hôn. Tôi sắp được uống trà con dâu rồi, nói không chừng còn có thể ôm cháu nội nữa ấy chứ.”

“Út à”, Đơn Thái Đảm nắm lấy bả vai gầy trơ xương của em gái, ráo riết truy hỏi: “Em biết, có phải em vẫn luôn biết đúng không?”

Đơn Thái Hồng trắng bệch mặt, vội vã quay đầu trốn tránh: “Anh cả, anh nói cái gì…em…em nghe không rõ…”

Đơn Thái Đảm nóng nảy xoay ngược Đơn Thái Hồng mặt đối mặt với mình, kích động nói lớn tiếng: “Là ai? Rốt cuộc là ai đã hạ cổ trùng lên người em? Sao em không nói cho anh biết sớm hả?”

Đơn Thái Hồng gần như chết lặng, chỉ có Đơn Thái Đảm là không khống chế được cảm xúc, vừa khóc vừa nói, ầm ĩ cả một góc sân.

Sợ đánh động hàng xóm xung quanh, Tần Dũng nhanh nhẹn chạy ra đóng chặt cổng lại.

Thấy Đơn Thái Hồng cứ ngây ra, Đơn Thái Đảm lại càng sốt ruột gấp bội: “Em nói gì đi chứ, Thái Hồng…Thái Hồng…em nói cho anh nghe đi…rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào đã hại em?”

Bởi vì mất khống chế nên Đơn Thái Đảm lắc rất mạnh, khiến sắc mặt Đơn Thái Hồng càng lúc càng trắng bệch, cả người như tàu lá sắp tuột khỏi ghế tới nơi. Thấy vậy, Văn Trạch Tài lập tức đứng lên, mạnh mẽ tách hai người họ ra: “Thái Đảm! Cậu bình tĩnh chút. Cậu đẩy mạnh thế làm sao cô ấy chịu nổi?!”

Tần Dũng cũng chạy thẳng vào bếp rót cho Đơn Thái Hồng một chén nước ấm.

Đơn Thái Hồng nhẹ nhàng nói cảm ơn, từ từ uống vài ngụm, đợi hơi thở ổn định mới quay sang nói với anh trai: “Anh biết từ hôm nào?”

Đơn Thái Đảm mím môi đáp: “Hôm qua.”

Tức thì, Đơn Thái Hồng nhếch mép cười nhạo. Thái độ châm biếm, trào phúng lần đầu tiên xuất hiện trên gương mặt hết sức dịu hiền của cô.

“Em gái bệnh đã nhiều năm, thế mà anh trai ruột lại phải cần người khác nhắc thì mới biết. Anh cả, anh chưa từng quan tâm em như những gì anh vẫn nói. Chẳng qua anh sợ hãi, anh trốn tránh, anh không muốn chọc thủng tầng giấy cuối cùng, không muốn nhìn thấu chân tướng mà thôi!”

“Một khi sự việc vỡ lở, anh sẽ tự trách, sẽ áy náy, sẽ khổ sở. Bởi vì bao năm nay sức khoẻ mà anh có đều là trộm từ trên người tôi!”

Lời cuối cùng, Đơn Thái Hồng lấy hết sức bình sinh gầm lên như một cách bày tỏ sự phẫn uất chôn giấu suốt nhiều năm qua. Gương mặt nhờ tức giận mà hồng lên đôi chút, nhìn có sinh khí hơn lúc đầu vài phần.

“Không phải…anh không biết, anh thực sự không biết…”, Đơn Thái Đảm choáng váng ngã nhào xuống đất, “Út à, anh xin lỗi, anh xin lỗi em. Dù có thế nào đi nữa thì anh cũng là người có lỗi, là anh mắc nợ em…”

Đơn Thái Đảm thảm thương quỳ mọp dưới nền đất thế nhưng Đơn Thái Hồng lại chẳng có chút cảm xúc gì: “Anh thôi đi, cái bộ dạng này của anh tôi đã nhìn phát ngán suốt bao năm nay rồi!”

Lời này khiến Văn Trạch Tài và Tần Dũng sửng sốt vô cùng. Chẳng lẽ Đơn Thái Đảm đã từng quỳ gối sám hối, không những một mà rất rất nhiều lần trước đó?

Tuy nhiên không riêng gì hai người Văn Trạch Tài, ngay chính bản thân Đơn Thái Đảm cũng bàng hoàng ngây ngốc. Anh ta gấp gáp lắc lấy lắc để: “Không không, quả thực ngày hôm qua tôi mới biết chuyện. Tôi không nói dối, tôi thề đấy!”

Đơn Thái Hồng lắc đầu thở dài: “Mời hai vị sư phụ ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện. Ban nãy tôi nói chán ghét, không phải chán ghét anh ấy mà là cha mẹ tôi.”

Cách đây nhiều năm về trước, Đơn Thái Hồng khi đó vẫn còn là cô gái nhỏ ngây thơ, cả ngày tâm tâm niệm niệm ngóng trông tới sinh nhật mười lăm tuổi. Vì ông nội cô bé đã từng một lần nói rằng, đợi tới khi hai anh em tròn mười lăm tuổi, ông sẽ cho dựng tấm ván tre ngăn phòng làm đôi, để cô không phải ở chung với anh trai nữa. Đơn Thái Hồng háo hức vô cùng bởi thiếu nữ nào khi bước vào tuổi dậy thì mà chẳng muốn cho mình một không gian sinh hoạt riêng tư, kín đáo.

Chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng sinh nhật mười lăm tuổi cũng tới. Hôm ấy ngay buổi sáng sớm, Đơn Thái Hồng đã bị một phen hú hồn bởi tự dưng được mẹ bưng cho một tô mì sợi, bên trên có hẳn ba quả trứng gà.

Nên nhớ rằng, kể cả ông bà nội ăn mì thọ cũng chỉ được hai trứng mà thôi.

Đãi ngộ quá lớn khiến Đơn Thái Hồng vừa mừng vừa sợ. Cô gái nhỏ thấp thỏm ăn trong bất an. Tuy nhiên chưa dừng lại ở đó, sau khi ăn xong bữa sáng cô còn được cha mẹ cho tiền lì xì. Mỗi người một đồng, tổng cộng là hai đồng lận.

Đối với cô gái nhỏ, hai đồng khi ấy tương đương với cả gia tài kếch xù. Bởi cô nhặt nhạnh tích cóp bao lâu cũng mới chỉ được năm hào mà thôi.

Đột nhiên nhận được quá trời tình cảm mà trước giờ chưa từng có, Đơn Thái Hồng đâm ra quýnh quáng. Cô lo sợ mình sắp bị bán đi để lấy tiền chữa bệnh cho người anh điên điên khùng khùng.

“Lúc ấy tôi ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần cha mẹ không bán mình cho một lão già dê, hoặc một tay bợm nhậu vũ phu thì bán cho ai tôi cũng đồng ý. Bởi tôi muốn cứu anh cả, anh ấy là cháu trai duy nhất, là người sẽ gánh vác hương hoả cho nhà họ Đơn chúng tôi.”

Đại Đảm là cháu trai duy nhất, là người gánh vác hương hoả cho nhà họ Đơn.

Những lời này Đơn Thái Hồng thuộc nằm lòng từng từ từng chữ, bởi nó được rót vào tai cô từ hồi còn nhỏ xíu. Người đầu tiên là bà nội, bà là người cực kỳ trọng nam khinh nữ thế nên câu này gần như là câu cửa miệng của bà. Sau bà nội mất, tới lượt ông nội và mẹ liên tục thay nhau nhắc nhở cô. Riết rồi Đơn Thái Hồng bị tẩy não hồi nào không hay. Trong tiềm thức của cô, anh trai luôn quan trọng hơn mình, chỉ cần anh trai tốt là được, bởi anh trai tốt thì mình mới tốt.

“Cầm tiền trong tay, tôi còn cẩn thận hỏi cha có ngăn phòng riêng cho tôi nữa không?”

Nhắc lại khoảng thời gian ngốc nghếch tới đáng thương, Đơn Thái Hồng ứa nước mắt.

Có được ngăn phòng riêng nữa không???

Khi ấy, mấy người lớn cấu kết lừa một cô nhóc con ngây khờ. Ông nội Đơn mỉm cười dụ dỗ, muốn có phòng riêng cũng được nhưng trước hết phải đồng ý một điều kiện. Bằng không thì tiếp tục ở chung phòng với anh trai.

Nghe tới đấy, Đơn Thái Hồng chẳng thèm suy xét xem đó là điều kiện gì, đã vội vã gật đầu ngay. Chỉ cần có một khoảng nhỏ riêng tư, bắt cô làm gì cũng được.

Thấy cô bé ngu ngơ gật đầu, người lớn trong nhà mừng húm, chả thèm đả động gì tới điều kiện thoả thuận, tự động xem như mọi việc đã định. Bởi họ nghĩ, Đơn Thái Hồng đã chấp thuận rồi, có nói ra hay không cũng vậy thôi.

Với lại là do cô tự nguyện nhận lời, bọn họ không hề ép uổng gì hết. Mà kể cả cô có không chịu đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thiếu cách khiến cô bé con phải cúi đầu thoả hiệp.

Bởi lẽ trong mắt họ, đứa em gái song sinh là sự lựa chọn thích hợp nhất để kéo dài sinh mệnh cho Đơn Thái Đảm, thằng cháu trai đích tôn duy nhất của dòng họ Đơn.

“Ngày hôm sau, tôi đang làm việc ngoài đồng thì bỗng cảm thấy nhức đầu chóng mặt khó chịu vô cùng. Định bụng leo lên bờ ngồi nghỉ một chút, ai dè mới buông cái cuốc thì đột nhiên trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm, tôi đổ ập xuống rồi ngất lịm.”

Nghe tới đây, Đơn Thái Đảm không chịu nổi nữa, ôm mặt khóc tu tu.

Chuyện sau đó như thế nào, anh đều biết rất rõ. Sau hai ngày hôn mê li bì, Đơn Thái Hồng tỉnh dậy nhưng sức khoẻ càng lúc càng suy yếu. Còn anh thì ngày một tốt lên, da dẻ hồng hào, dồi dào sức lực.

Hoá ra chân tướng là như vậy, hoá ra tất cả những gì anh có đều là lấy trộm từ em gái mình!