Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 195: Thọ trùng




Rời khỏi khu nhà cũ Văn gia, Văn Trạch Tài đi thẳng về tiệm đoán mệnh.

Triệu Đại Phi vừa nhanh nhẹn bưng lên một tách trà giải nhiệt vừa thông báo tình hình khách khứa: “Sư phụ hôm nay có một người khách tới tìm thầy. Anh ta tên Đơn Thái Đảm nhà ở khu Bình Thành (1). Anh ấy bảo mình bị đau đầu, bệnh tình kéo dài nhiều năm không khỏi. Đã đi thăm khám rất nhiều nơi nhưng không tìm được nguyên nhân, có người kêu trúng tà khuyên nên đi kiếm thầy bà xem cho, có khi lại khỏi. Hôm nay anh ta đi ngang qua khu mình, tình cờ nghe danh thầy vậy nên liền tìm tới đây.”

Văn Trạch Tài nhướng mày hỏi: “Nhà ở tận khu Bình Thành á?”

Triệu Đại Phi gật đầu: “Vâng, nhưng anh ta bảo mấy ngày nay sẽ ở nhờ nhà bà con gần đây. Muốn hỏi ngày mai thầy có rảnh không, nếu được thì trưa mai anh ta ghé.”

Giờ nghỉ buổi trưa Văn Trạch Tài thường về tiệm ăn cơm, nghỉ ngơi đợi tới đầu giờ chiều mới quay lại trường học. Thôi thì tranh thủ trích ra chút ít thời gian gặp khách cũng được.

Nghĩ vậy, anh liền gật đầu đồng ý: “Ừ vậy con hẹn khách trưa mai đi.”

Hôm sau, một mình Đơn Thái Đảm tới tiệm khá sớm. Được cái người này khéo ăn khéo nói, giỏi giao tiếp thế nên rất nhanh đã có thể kết thân với Triệu Đại Phi. Suốt hai tiếng đồng hồ, hai người chuyện trò như pháo rang, từ chuyện trên trời tới chuyện dưới đất, không thiếu một đề tài nào. Thẳng đến khi Văn Trạch Tài đi học về, Triệu Đại Phi vẫn còn tiếc rẻ chưa đã thèm.

Vừa thoáng thấy bóng dáng Văn Trạch Tài, Đơn Thái Đảm đã lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay vái chào: “Văn đại sư.”

Tư thế này thoạt nhìn tương đối lạ lẫm và kỳ cục nhưng Văn Trạch Tài nhận ra ngay đó là quy tắc ứng xử trong giang hồ. Anh liền lịch sự chắp tay đáp lễ: “Đồng chí Đơn, mời ngồi.”

Tức thì, Đơn Thái Đảm ngạc nhiên vô cùng. Không nghĩ một người nho nhã, thư sinh như Văn đại sư đây mà cũng rất rành quy tắc giang hồ. Tự nhiên trong lòng anh ta gợi lên vài phần hiếu kỳ.

“Từ ba năm trước tôi bắt đầu cảm thấy đau. Đau trên trán và cả dưới gáy nữa. Đây chính là hai chỗ u lên này đây…”

Vừa nói Đơn Thái Đảm vừa chỉ rõ vị trí: “Nó sưng lên thành cục to chà bá. Mấy người lớn trong nhà bày mẹo dùng hùng hoàng đốt nhưng không được, thậm chí thử dùng dao phá bỏ cũng vô ích, đã thế còn để lại vết sẹo xấu hoắc. Tôi cũng từng lên tận bệnh viện thủ đô để khám. Các bác sĩ chỉ định đi chụp chiếu này nọ đủ cả nhưng kết quả đều hoàn toàn bình thường. Tôi nghĩ có khả năng số mình đen mắc phải bệnh lạ hiếm gặp.”

Văn Trạch Tài bắt đầu hỏi: “Mấy ngày đau một lần?”

“Mỗi năm đau bốn đợt, xuân hạ thu đông, cứ hễ thời tiết chuyển mùa là bắt đầu đau. Tê rần hai, ba ngày liền, khó chịu vô cùng”, trước đó không lâu Đơn Thái Đảm mới đau một trận xong. Giờ nhắc lại ký ức vẫn còn khắc sâu, anh ta vô thức rùng mình một cái.

Triệu Đại Phi gật gù chắc lưỡi, công nhận bệnh lạ thật!

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Là đau âm ỉ hay đau dữ dội? Đau ngoài da hay đau bên trong?”

Đơn Thái Đảm gần như không chút do dự trả lời ngay: “Đau âm ỉ và đau ở bên trong. Mỗi lần cái cục u sưng lên, tôi cảm nhận được nó giật đùng đùng luôn. Cơn đau từ đó lan ra cả đầu, nhức buốt chịu không nổi.”

Văn Trạch Tài nhíu mày suy nghĩ. Sau đó anh kêu Đại Phi lấy sợi chỉ đã được ngâm trong dung dịch hùng hoàng rồi bảo Đơn Thái Đảm đưa đầu qua đây:

“Cố chịu một chút.”

Đơn Thái Đảm gật gật đầu.

Đầu tiên, Văn Trạch Tài tìm đến vị trí vết sẹo, dứt khoát đâm kim xuống rồi rút ra. Tức thì máu phun lên, Văn Trạch Tài nhanh nhẹn bịt kín miệng vết thương bằng sợi chỉ đã được ngâm hùng hoàng.

Ngay khi Văn Trạch Tài vừa buông tay, sợi chỉ đột nhiên như vật thể sống, tham lam hút lấy hút để máu chảy ra từ lỗ kim. Cảnh tượng kinh dị khiến Triệu Đại Phi chỉ biết há hốc miệng, nhìn không chớp mắt.

Tuy nhiên lạ lùng hơn cả chính là Đơn Thái Đảm hoàn toàn không hề có cảm giác gì.

Ước chừng năm phút sau, Văn Trạch Tài rút sợi chỉ đã “uống” no máu lên, tuỳ ý cuộn vài vòng rồi thả vào trong chén nước. Nháy mắt, màu nước trong vắt chuyển sang phớt hồng.

Tiếp theo, Văn Trạch Tài thảy vào đó ba đồng tiền vàng rồi ngẩng đầu nói với Đơn Thái Đảm: “Đưa tay trái đây.”

Đơn Thái Đảm lập tức vươn tay trái, Văn Trạch Tài chích một giọt máu nhỏ vào trong chén. Tức khắc, chén nước sôi lên sùng sục. Không những vậy còn không ngừng phát ra thanh âm quái dị.

Đơn Thái Đảm hoảng sợ bật ngửa ra sau. Chỉ có Triệu Đại Phi là bình tĩnh chuẩn bị mực chu sa và bút lông, để ngay ngắn trên mặt bàn.

Văn Trạch Tài trải giấy hoàng cốt tương ra, mạnh mẽ viết xuống ngày sinh tháng đẻ của Đơn Thái Đảm rồi quẹt diêm đốt rụi. Tro tàn rơi lả tả xuống chén nước

“Xèo…xèo…xèo…”

Mặt nước vốn đang ùng ục dữ dội bỗng dịu lại, chỉ còn hơi lăn tăn nhè nhẹ.

Giờ phút này Đơn Thái Đảm đã sợ tới mức choáng váng mặt mày. Văn Trạch Tài nhìn thoáng qua rồi vươn tay úp kín miệng chén. Cỡ chừng một phút sau, anh nâng tay lên, chén nước khôi phục trạng thái tĩnh lặng ban đầu, nhưng trong lòng bàn tay anh đột nhiên xuất hiện ba ký tự “Đơn Thái Hồng”.

“Đơn Thái Hồng là ai? Có phải người nhà cậu không?”

Đơn Thái Đảm nuốt nuốt nước miếng, hoảng sợ nhìn dòng chữ đột nhiên xuất hiện rồi lại bất thình lình tan biến y như ảo thuật: “Vâng vâng, nó là em gái tôi.”

Văn Trạch Tài khoanh hai tay trước ngực, híp mắt hỏi: “Hai người là song thai?”

Chỉ thoáng qua một câu nói nhưng Đơn Thái Đảm đã tinh ý nhận ra Văn Trạch Tài thay đổi thái độ. Tuy không rõ nguyên nhân từ đâu nhưng anh ta cũng không dám nói dối: “Vâng vâng, chúng tôi là hai anh em song sinh.”

“Tình cảm hai anh em thế nào?” Triệu Đại Phi cũng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng lắm. Ánh mắt dần chuyển sang nghi hoặc, trong đầu lướt qua mười mấy trường hợp gia đình bất hoà, nội bộ đấu đá, anh em tương tàn.

Đơn Thái Đảm nào phải kẻ ngốc. Thông qua sắc mặt cùng thái độ của đại sư, anh ta cũng lờ mờ phỏng đoán chuyện mình đau đầu rất có khả năng liên quan tới Đơn Thái Hồng.

“Tình cảm của chúng tôi rất tốt. Cha mẹ chỉ đẻ có tôi và nó nên từ nhỏ tới lớn cũng chỉ có hai đứa chơi với nhau. Gia đình tôi tuyệt đối không giống như mấy nhà khác, không có chuyện đố kỵ rồi bất công nọ kia đâu. Anh em chúng tôi rất đồng lòng, rất hoà thuận, rất thương yêu nhau, hoàn toàn không có tranh chấp gì hết”, càng nói Đơn Thái Đảm càng tự cảm thấy suy đoán của mình sai bét cho nên cứ liên tục lặp đi lặp khẳng định tình anh em.

Bất thình lình Văn Trạch Tài huơ tay gạt đổ bát nước khiến hai người còn lại ngỡ ngàng vô cùng, nhưng rất nhanh lại chuyển sang trạng thái khiếp sợ tột độ bởi nước bên trong không tràn ra toé loe mà nó kết lại thành khối nhão nhão, mềm mềm thoạt nhìn không khác gì cục bột khoai lang đỏ.

Tuy nhiên bởi vì nước có màu trong suốt, ánh sáng xuyên qua chiếu lên ba đồng tiền khiến chúng như thể đang lơ lửng giữa không trung.

“Đại…đại sư…” Đơn Thái Đảm hết hồn hết vía, rõ ràng trước giờ bản thân rất bài xích tà thuật nhưng nay đã nhìn tận mắt, thử hỏi làm sao không tin cho được. Chả hiểu ngẫm nghĩ thế nào, anh ta liền thò tay thử đụng một cái.

Không ngờ ngón tay cứ thế xuyên qua khiến Đơn Thái Đảm giật bắn mình, vội vàng rụt phắt tay lại, lúi húi kiểm tra tới khi không phát hiện bất thường mới tạm yên tâm chút đỉnh. Anh ta nói mà như mếu: “Đại sư…rốt cuộc cái cục này là gì? Có phải nước không?”

Văn Trạch Tài kêu Triệu Đại Phi lấy bột chu sa. Sau đó anh rắc chút bột lên viên bi nước. Nháy mắt, màu trắng trong suốt chuyển màu đỏ thẫm.

Không đợi Đơn Thái Đảm lên tiếng thắc mắc, dung dịch bên trong bắt đầu chuyển động, tách ra thành hàng trăm vật thể nhỏ xíu như giun chỉ. Chúng ra sức quẫy đạp, tránh thật xa ba đồng tiền vàng, rối rít tụ vào một góc, dập dờn bơi vài vòng rồi cuộn chặt lại với nhau tạo thành một chấm nhỏ đỏ thẫm.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì chắc hẳn không ai tin được cái chấm đỏ kia được tạo thành từ rất nhiều, rất nhiều các sinh vật màu đỏ, nhỏ, mảnh, dài ngoằng như sợi tơ hồng.

“Nhìn rõ cách thức hình thành của nó rồi chứ?” Văn Trạch Tài lãnh đạm hỏi. Vừa hỏi vừa khoá chặt khuôn mặt đối phương, đảm bảo không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào.

“Dạ…rõ…rõ…rất nhiều con giun nhỏ quấn lại với nhau…” Đơn Thái Đảm thật thà trả lời, trong mắt ngập tràn khiếp đảm, sợ hãi, lo lắng và còn có cả nghi hoặc.

Văn Trạch Tài mím chặt môi, cảm thấy sự việc hẳn là có ẩn tình cho nên ngữ khí cũng nhẹ đi vài phần: “Cục này tôi lấy ra từ trán cậu, phía sau gáy cũng đang có một cục y xì.”

“Đây là cái gì?” Đơn Thái Đảm vô thức vươn tay sờ sờ trán. Chợt nhớ tới hình ảnh gớm ghiếc ban nãy, sống lưng anh bất giác lạnh toát, cả người đầm đìa mồ hôi lạnh, da gà da vịt nổi rần rần. Trời đất ơi, cái thứ này tồn tại trong đầu mình á? Không lẽ chính nó…chính nó là căn nguyên của các cơn đau?

Nhìn mặt anh ta tái xanh tái dại, Văn Trạch Tài thở dài giải thích: “Đây là một loại cổ trùng, tên Thọ trùng. Thọ trùng chuyên dùng để bồi dưỡng cơ thể, nối dài sự sống. Nó được chia làm mẫu cổ và tử cổ. Hiện trên người anh chính là tử cổ.”

Gần như ngay tức khắc, Đơn Thái Đảm lắc đầu trong vô thức: “Không có khả năng, không thể nào. Thái Hồng tuyệt đối không làm hại tôi. Em gái thương tôi lắm. Hơn nữa nếu cái thứ này là để bồi dưỡng cơ thể vậy sao nó lại ốm yếu bệnh tật triền miên?”

===

Chú thích:

(1)Bình Thành (chữ Hán giản thể: 平城区 , âm Hán Việt: Bình Thành khu) là một quận thuộc thành phố Đại Đồng, tỉnh Sơn Tây, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.