Tự nhiên bị giảm một cấp bậc, Chương Toàn không những không vui mà ngược lại còn muôn phần thích thú. Mỗi ngày, chú sẽ cố ý lượn ra ngoài vài vòng, đi tìm đám bạn già ngày trước, giả vờ hỏi thăm vài câu để xem xem bọn họ đánh giá thế nào về mình.
Cái cảm giác không ai biết chỉ một mình mình biết nó thú vị vô cùng tận. Cái trò này Chương Toàn chơi hoài không biết chán. Hễ ở nhà buồn buồn là lại tủm tỉm đi kiếm một ông bạn để lừa.
Hôm nay, Chương Toàn cũng mới lượn một vòng xong. Đi chán đi chê mới quay về nhà Văn Trạch Tài ngồi nghỉ.
Với tay tự phục vụ một cốc trà mát lạnh, Chương Toàn tủm tỉm thông báo: “Lão khốn bắt đầu dùng Thực âm trùng rồi đấy.”
Vốn dĩ bản thân Văn Trạch Tài cũng không biết Chương Toàn đã giấu huyền cơ gì bên trong con Thực âm trùng kia, nhưng nom bộ dạng ông chú cao hứng như vậy, nhất định là chuyện tốt rồi.
“Sớm vậy cơ à?” Văn Trạch Tài nghiêng mình dựa vào đầu giường.
Trong góc nhà, chiếc quạt điện được Triệu Đại Phi xách từ tiệm đoán mệnh về đang è è thổi gió xua đi cái không khí oi nóng những ngày cuối hè.
Chương Toàn nhếch mép cười mỉa: “Nghe Thiên Nam kể hôm đó thằng bé gọi lão là chú. Đoán chừng lão đang sướng thế nên mới điên cuồng hút âm khí vô tới vạ. Đến khi lão bình tĩnh lại thể nào cũng tăng cường bắt bớ âm nam, âm nữ với cả dã thuật sư cho xem.”
Văn Trạch Tài cau chặt mày: “Chúng ta phải mau chóng nghĩ biện pháp đối phó.”
Theo thói quen Chương Toàn rút điếu thuốc định châm lửa hút, nhưng chợt nhớ tới Văn Trạch Tài vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, ông liền yên lặng cất ngược vào túi: “Chắc chắn lão không dám tung hoành ở trong thành phố đâu, nhưng những người ở khu vực nông thôn hoặc vùng sơn cước thì khó nói lắm. Chỗ đó nghèo, chỉ cần có tiền thì muốn gì cũng được hết, nào có xem mạng người ra cái thá gì đâu.”
Nói tới đây, Chương Toàn tựa hồ nhìn thấy lại cảnh tượng mẹ mình bị cả đám người trói chân trói tay lôi xệch xệch ra khỏi nhà, ánh mắt bà lúc đó phủ đầy bi thương và bất lực…
Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Thế còn dã thuật sư thì sao, có thể liên hệ được bao nhiêu?”
Vốn dĩ lăn lộn từ đó đi lên, phải nói rằng mạng lưới quen biết của Chương Toàn vô cùng rộng tuy nhiên ông lại lắc đầu phản đối: “Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì nhưng mà liên kết với bọn họ không phải chuyện đơn giản đâu. Đừng quên, nhân tâm khó lường. Vạn nhất đụng phải tai mắt của Chu gia là chết cả nút.”
Văn Trạch Tài mệt mỏi day day trán: “Cũng đúng, vậy thả tin tức ra đi. Nói là Chu Thất thúc đang ráo riết truy lùng âm nam, âm nữ và dã thuật sư để nuôi âm trì. Lòng người hoảng loạn chắc chắn sẽ tự kết đồng minh, không cần chúng ta ra mặt kêu gọi.”
Chương Toàn tán đồng ngay: “Chính xác, tôi cũng đang có ý như cậu.”
Chương Toàn đi không bao lâu thì Viên Vệ Quốc tìm tới.
Hiện tại cậu ấy đang hỗ trợ tại tiệm đoán mệnh bởi Triệu Đại Phi mới chỉ thông thạo mỗi xem chỉ tay, đa số khách đều phải nhờ Viên Vệ Quốc ra mặt xử lý giúp.
Nhưng mà đang trong giờ làm sao lại chạy về đây thế này, Văn Trạch Tài ngạc nhiên hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Viên Vệ Quốc bối rối ho khụ một tiếng, kéo ghế ngồi xuống cười hì hì: “Chẳng phải lúc trước em có mời một vị đạo sĩ tới gọi hồn cho anh sao, anh nhớ không. Thì là hắn nhờ em hỏi anh tung tích của một người.”
“Tìm người?” Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt “Người nào? Cũng là đạo sĩ à?”
Viên Vệ Quốc gật lấy gật để: “Đúng rồi, hắn bảo trên người anh có tránh quỷ thuật pháp. Nghe đâu loại thuật pháp này đã thất truyền cả ngàn năm rồi. Trùng hợp hắn cực mê nghiên cứu cổ đạo, cho nên muốn hỏi xin phương thức liên hệ với vị cao nhân kia.”
Nghe tới đây Văn Trạch Tài đã lờ mờ đoán được vị cao nhân đó là ai rồi, song vẫn khó hiểu hỏi: “Hắn muốn tìm sao ngày đó không trực tiếp hỏi anh luôn mà bây giờ lại phải mất công thông qua chú?”
Viên Vệ Quốc bĩu mỗi: “Chẳng phải anh ghét nhất đạo sĩ còn gì. Em nghe Đại Phi kể hổi nhỏ anh bị đạo sĩ búng “thằng em” cho nên mới thù hận tới tận bây giờ. Chắc hắn sợ anh chướng mắt cho nên không dám mở miệng hỏi. Nhỡ đâu anh ghét anh không nói hoặc giả cố tình trả lời bậy bạ thì sao.”
Sắc mặt Văn Trạch Tài thoắt cái đen xì, khó trách ngày đó tên đạo sĩ kia cứ nhìn anh rồi tủm tỉm cười. Văn Trạch Tài nghiến răng trèo trẹo: “Làm gì có chuyện ấy, thằng Đại Phi toàn phao tin đồn nhảm!”
Viên Vệ Quốc nhướng mày cười cười: “Thôi mà, cùng đàn ông với nhau em hiểu mà, có gì phải ngại. Trên đời này làm gì có nỗi đau nào qua được nỗi đau bị búng tờ-rym. hahaha!”
“Viên - Vệ - Quốc!” Văn Trạch Tài bặm môi, dùng sức ném thật mạnh chiếc gối.
Viên Vệ Quốc nhanh nhẹn đỡ lấy, lè lưỡi cười: “Được rồi được rồi, em đùa chút thôi.”
Văn Trạch Tài ghét bỏ liếc xéo: “Nói vào chính sự đi, tránh quỷ thuật pháp là cái gì?”
“À cái này em đã hỏi kỹ rồi. Tránh quỷ thuật pháp là một loại phép thuật không những có thể ngăn cản được yêu ma quỷ quái mà còn đánh bật được cả các loại tà vật trên đời”, nói tới đây Viên Vệ Quốc không khỏi chép miệng tiếc rẻ: “Nếu năm đó Chung Nhiên nhà em cũng có cơ may gặp được cao nhân thì tốt quá rồi.”
“Ở đấy mà tưởng!” Văn Trạch Tài nguýt một cái rõ dài, “Nhưng mà thực sự anh không quen biết vị đạo sĩ đó. Anh nói thật đấy, nhưng đúng là không thể phủ nhận ông ta cực kỳ lợi hại. Có thể nói là cao nhân bậc nhất trong giới đạo sĩ.”
Kế đó, Văn Trạch Tài tóm tắt sơ bộ ân oán giữa Hạ gia và vợ chồng Hắc Bạch hồ ly cho Viên Vệ Quốc nghe.
“Ngày đó, sau khi ông ấy mang Bạch hồ đi, chị Hạ lập tức được trả lại sinh mạng. Hiện tại chị ấy đang sống rất tốt. Anh và ông ấy chỉ nói chuyện đúng một câu, thậm chị mặt mũi ngang dọc thế nào còn chưa thấy rõ.”
“Nói cái gì cơ?” Viên Vệ Quốc sốt sắng hỏi dồn. Khó lắm mới có cơ hội nghe chuyện cao nhân, chẳng trách cậu chàng lại hứng thú bừng bừng đến vậy.
“Ông ấy nói”, Văn Trạch Tài sờ sờ cánh mũi, có chút xấu hổ thuật lại: “Ngươi không phải là đối thủ của bạch hồ đâu!”
Viên Vệ Quốc há hốc họng, câm nín toàn tập. Mãi sau mới tò mò hỏi tiếp: “Nhưng vì cái gì mà ông ấy lại tốt bụng như vậy, tự động giúp anh tránh tà ma quỷ quái?”
Văn Trạch Tài sờ sờ mặt mình: “Chắc là thấy hồn thể anh bất an cũng nên.”
Quả thực khi ấy linh hồn và thân xác anh vẫn chưa hoàn toàn hợp nhất. Nhưng đạt tới trình độ liếc mắt là phát hiện ra ngay thì chắc chắn phải thuộc diện tu vi cao, thần thông quảng đại.
Chợt nhớ tới phong thái ung dung, giọng điệu nhàn nhã bất cần, Văn Trạch Tài liền bổ sung thêm: “Hoặc nói đúng hơn, đối với ông ấy đây chỉ là một phép thuật cỏn con cho nên tiện tay giúp đỡ thôi. Đích thị là bậc cao nhân trong các cao nhân.”
“Nói thừa!” Viên Vệ Quốc làm mặt quỷ rồi đứng dậy rời đi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Văn Trạch Tài đột nhiên hỏi vợ: “À đúng rồi, hôm đám cưới Tần Dũng nhà mình có đi không em?”
Theo lịch, Tần Dũng kết hôn vào đúng lúc Văn Trạch Tài vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Tuy nhiên, Điền Tú Phương lại lắc đầu cười cười: “Chưa, chú ấy chưa cưới anh ạ.”
“Sao lại chưa?” Văn Trạch Tài sửng sốt, vơ vội lấy cuốn lịch gấp gáp lật giở: “Ủa đúng ngày rồi mà, tại sao không kết hôn?”
Điền Tú Phương nhẹ nhàng rút cuốn lịch lại, tuỳ ý đặt lên bàn rồi níu lấy tay chồng, mỉm cười: “Mấy ngày anh hôn mê bất tỉnh, Tần gia lo lắng vô cùng cho nên quyết định lùi hôn sự lại đợi tới khi anh tỉnh.”
Văn Trạch Tài nhíu mày: “Cái thằng này bậy bạ hết sức, đám cưới là chuyện lớn, đã định ngày định giờ rồi sao có thể nói lùi là lùi. Không sợ bị cha mẹ vợ tương lai xé thành trăm mảnh à?”
Điền Tú Phương bật cười: “Không có, nghe đâu Tần Dũng đã thưa chuyện rõ ràng với bên đó rồi.”
“Thế mà mấy ngày nay sang thăm nó không nói năng gì hết, cứ lờ lớ lơ đi!”, Văn Trạch Tài ảo não ôm đầu: “Haizz, làm lỡ chuyện tốt của hai đứa nó mất rồi. Ngày mai em kêu thằng Dũng sang đây anh bảo.”
“Vâng, em biết rồi, để mai em đi gọi cho”, Điền Tú Phương e ấp dựa vào vai chồng: “Chồng này”
Văn Trạch Tài nhướng mày: “Ơi?”
“Mấy ngày qua em thực sự sợ hãi và lo lắng vô cùng. Có thể nói là chuỗi ngày khổ sở nhất trong cuộc đời em. Hứa với em đi, đừng có lần sau nha anh…”
Văn Trạch Tài rũ mắt chần chừ, khó nhọc đưa ra lời hứa: “Được, em yên tâm!”
Sáng hôm sau, vừa nghe chị dâu bảo anh Văn muốn tìm mình, Tần Dũng đã ba chân bốn cẳng chạy ngay, vất luôn cả bữa sáng ra sau đầu.
Biết tính tình chú em nóng nảy vội vàng, cho nên chú ấy vừa hớt hơ hớt hải chạy tới là Văn Trạch Tài chỉ ngay vào chén cháo trắng cùng đĩa màn thầu được xếp gọn trên bàn: “Ăn trước đi rồi nói chuyện.”
Vì để giúp Văn Trạch Tài sinh hoạt được thoải mái, Triệu Đại Phi đã đặt thợ mộc đóng chiếc ghế bố, ban ngày anh ra hiên nằm, vừa đón gió trời vừa nhìn bọn trẻ chơi đùa, lâu lâu vặn radio nghe cho vui tai.
Nhìn bữa sáng nóng hổi được chuẩn bị sẵn cho mình, Tần Dũng cười hắc hắc gãi đầu: “Anh Văn, em…”
“Đi rửa tay đi!”, Văn Trạch Tài chỉ chỉ vào bộ móng mới vừa vò đầu bứt tóc.
Tần Dũng lè lưỡi, chạy biến ra giếng ào ào múc nước, tiện thể rửa luôn cả mặt mũi chân tay. Sạch sẽ tinh tươm, cậu quay vào nhà ăn nhoáng cái hết veo cả cháo lẫn bánh bao. Xong xuôi đâu đó còn rửa chén dĩa, úp lên gọn gàng rồi mới quay trở vào kéo ghế ngồi xuống đối diện, hồi hợp chờ chỉ thị.