Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 189: Hộ hồn thuật




Vừa đặt mông xuống ghế đã có người lên tiếng hỏi thăm: “Ồ, năm nay chi Đại Liễu Trấn đi tận bốn người cơ à?”

Chu Đại phấn khởi vỗ đùi đen đét: “Haha, phải phải. Nhờ hồng phúc tổ tiên soi chiếu cho nên khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn. Hôm nay dẫn đứa nhỏ tới đây để nó trông thấy việc đời.”

Chu Tam hào hứng tiếp lời anh trai: “Nếu hôm nay may mắn gặp được lão Thất thúc thì tốt quá. Biết đâu chừng cái đầu nó được khai mở, mai này lại làm một thuật sư lừng lẫy thiên hạ cũng nên.”

Đám người xung quanh len lén bĩu môi xem thường, nhưng phải công nhận đứa bé nom khôi ngô, sáng sủa thật sự. Nếu nhánh bọn họ cũng đẻ được vài đứa thế này có khi lại có cơ hội đổi đời, vươn mình khỏi vũng bùn nghèo khó. Tới lúc ấy chắc chắn sẽ nhận được sự công nhận và coi trọng của gia tộc. Nghĩ tới đây, nhóm nhà nghèo tức thì vực dậy tinh thần, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải ra sức tạo thêm người mới được!

Nhân lúc khách khứa vẫn đang lộn xộn xếp bàn, Thiên Nam liền nhoẻn miệng cười, nũng nịu xin xỏ: “Cha!”

“Ừ, con đi chơi đi”, Văn Trạch Tài vươn tay sờ đầu thằng bé, sau đó chỉ về hướng cửa ngách, nơi có rất đông trẻ nhỏ đang tụ tập.

Hai mắt Thiên Nam sáng quắc, nhanh nhẹn lách người như con sóc nhỏ. Chiếc bình buộc bên hông lắc qua lắc lại theo nhịp bước chân, nom thú vị vô cùng.

“Nam Nam chạy chậm thôi kẻo ngã”, Chu Đại lo lắng dặn với theo.

Vì bị hạ thuật nên Chu Đại cho rằng Thiên Nam chính là con cháu nhà mình thế nên cực kỳ quan tâm và yêu chiều thằng bé.

“Vâng ạ” Thiên Nam lễ phép đáp lời trong khi bước chân vẫn thoăn thoắt tiến về phía trước.

Văn Trạch Tài ngồi tại chỗ yên lặng dõi theo con. Không biết cậu bé dùng cách gì mà rất mau đã được đám trẻ chào đón nhiệt liệt.

Đang chơi vui, bỗng một thằng nhóc ước chừng tám, chín tuổi chỉ vào chiếc bình buộc bên hông Thiên Nam, hống hách hỏi: “Đây là cái gì?”

Thiên Nam vội vã lùi ra sau, hai tay che chắn kỹ càng: “Cái này là sâu non, không chơi được.”

“Sâu non á?” Thằng nhóc cầm đầu ráo riết truy hỏi: “Đâu, đưa đây tao xem nào, làm gì mà mày giấu kỹ vậy?”

Một thằng khác bé tuổi hơn xớn xác nói hùa vào: “Nhất định là thứ tốt đúng không. Thằng kia, mau giao nộp ra đây, mau lên!”

Thiên Nam ôm chặt chiếc bình, hoảng loạn lắc đầu: “Không không được, đây là của tôi.”

“Tao bảo mày đưa tao cơ mà!” Hai thằng một lớn một nhỏ nhào tới, ngang ngược đòi cướp.

Ngay tức khắc, Thiên Nam co giò chạy. Tất nhiên nó không chạy loạn mà chạy đúng theo tuyến đường Viên Vệ Quốc đã vẽ trước đó.

Hai thằng nhóc kia vốn cậy bản thân là con cháu Thượng Dương Chu gia, từ bé đã được cưng chiều hết mực vậy nên tính tình cực kỳ ngang tàng, hống hách. Thấy Thiên Nam là con cháu nhánh nhỏ mà dám không phục tùng mệnh lệnh, chúng tức lắm, điên cuồng hô hoán đồng bọn đuổi theo:

“Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó cho tao!”

Thế là một pha rượt đuổi náo loạn cả hội trường. Thiên Nam thục mạng chạy đằng trước, một đám lít nhít hối hả đuổi phía sau. Mấy người làm thấy vậy nhíu mày khó chịu nhưng không thấy Chu Quản gia lên tiếng cho nên bọn họ liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục công việc của mình.

“Đừng chạy!”

“Đứng lại!”

Lúc này Thiên Nam không hề nghe được gì hết bởi còn đang mải tập trung ghi nhớ bản đồ. Băng qua vườn thượng uyển, lượn qua vài ngã rẽ ngoằn ngoèo, rất mau nó đã dẫn dụ cả đám trẻ tới trước viện của Chu Thất thúc.

Lúc này thằng nhóc lớn nhất mới phát hiện ra vấn đề, nó lập tức dừng chân, hoảng hốt hét toáng lên: “Đừng vào!”

Tiếng hét của nó lớn đến độ Thiên Nam cũng phải giật mình. Cậu dựa vào tường bao thở hổn hển: “Chúng mày không đuổi tao sẽ không chạy vào.”

Thằng nhóc nhỏ hơn cũng đuổi tới kịp lúc, nó vừa chống gối thở dốc vừa rối rít khuyên ngăn: “Mau quay lại đây với chúng tao, mau lên!”

Vì là con cháu dòng chính vậy nên hai đứa này từ lúc sinh ra đã thường xuyên bị bắt đi lấy máu. Thành ra chúng không lạ lẫm gì viện này, thậm chí nếu nói nơi đây là ám ảnh địa ngục của chúng cũng không ngoa chút nào. Dẫu cho làm vương làm tướng hống hách ở đâu, chỉ cần tới viện Chu Thất thúc là chúng nhũn như chi chi.

Hai thằng hướng về phía Thiên Nam điên cuồng vẫy tay.

Đương nhiên, Thiên Nam không thèm đề ý: “Đừng mơ, chúng mày chỉ muốn cướp sâu của tao thôi chứ gì, còn lâu ta mới nghe lời chúng mày.”

“Không không, tao thề tao không lấy của mày, mau quay lại đây nhanh đi!” Hai thằng nhóc cuống quýt tít mù, không biết phải xử lý chuyện này thế nào.

Thấy vậy, đám nhóc đằng sau bắt đầu xao động. Trước khi tới đây, cha mẹ chúng đã dặn đi dặn lại nhất định phải lấy lòng hai cậu ấm nhà Thượng Dương thế nên chúng ào ào xông lên, tranh nhau bắt Thiên Nam để giành ưu thế.

Thời cơ chín muồi, Thiên Nam cố tình hét lên một tiếng rồi ôm bình chạy tọt vào bên trong viện.

Rồi xong phim, hai thằng nhóc Thượng Dương chỉ biết chôn chân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Còn đám nhóc kia vì không biết chuyện cho nên vẫn hăng máu rượt đuổi, rầm rập phi thẳng vào giữa sân.

Thẳng nhỏ sợ quá khóc oà lên: “Chết rồi, làm sao bây giờ?”

“Tiêu rồi, phen này tiêu rồi, nhất định sẽ bị cha đánh chết…” Thằng lớn hoảng loạn đến độ mềm nhũn người, trực tiếp quỳ thẳng gối xuống nền đất.

Điều đó chứng tỏ Chu Thất thúc tồn tại như một nỗi khiếp sợ kinh hoàng đối với từng đứa trẻ sống tại nơi đây.

Nghe tiếng trẻ con cãi cọ ồn ào, huyên náo, Chu Thất thúc tò mò mở bừng mắt. Lão biết tụi con nít rất sợ mình, nếu không phải bị bắt ép tới đây lấy máu thì chúng tuyệt đối không dám bén mảng qua bên này. Ngày thường trong viện chỉ có duy nhất Chu quản gia đi lại lo liệu công chuyện, sao đột nhiên hôm nay lại đông khách ghé thăm quá vậy?

Chu Thất thúc đứng dậy, hài lòng ngắm nhìn dáng vẻ của mình rồi thong dong mở cửa bước ra ngoài.

Khi ánh mặt trời chiếu rọt, gần như tất cả mọi người đều phải sững sờ chấn động, bởi lẽ mới mấy hôm trước vẫn còn là một lão già hom hem, khô khốc như sắp chết, ấy vậy mà nay đã trẻ trung, khoẻ mạnh, căng tràn nhựa sống. Nhìn chỉ như trên dưới năm mươi tuổi là cùng!

Chu Thất thúc cực kỳ ham mê hư vinh, thích được sống trong những tiếng ca tụng, tâng bốc của người đời. Hôm nay nhân dịp thượng thọ cháu nội, cũng là đương gia đương nhiệm của Thượng Dương Chu gia, Chu Thất thúc đã hút âm khí cả đêm qua để tu dưỡng thân thể, lấy lại vẻ thanh xuân trẻ khoẻ. Tuy vẻ ngoài hào nhoáng này chỉ kéo dài được mấy ngày nhưng lão cảm thấy rất xứng đáng, nhân tiện ra mặt trấn áp các chi các nhánh bên dưới, phô trương quyền lực cũng như uy thế của dòng dõi Thượng Dương.

Bất thình lình, Thiên Nam đâm uỳnh vào người Chu Thất thúc. Cậu ngước đầu nhìn lão một cái rồi lật đật chui tọt ra phía sau, hốt hoảng méc: “Chú ơi, bọn nó bắt nạt cháu, muốn cướp sâu của cháu!”

Chú?

Chu Thất thúc liếm liếm môi, phấn khởi nở nụ cười tươi rói. Lão đưa mắt nhìn một lượt đám trẻ con đang đứng lố nha lố nhố trong sân rồi lại đánh mắt ra phía hai thằng nhóc Thượng Dương đang lấm lét núp ngoài cổng.

Một hồi lâu sau, lão mới thủng thẳng cất lời: “Các ngươi bắt nạt nó?”

Hai thằng nhóc Thượng Dương run rẩy, cơ hồ vừa bò vừa lết vào trong sân. Có thể những đứa trẻ khác không nhận ra bộ dạng hiện tại của Chu Thất thúc nhưng với chúng thì hoàn toàn không hề xa lạ gì.

Hai thằng xiêu vẹo dìu nhau, lắp bắp mãi không thành câu: “Lão…lão Thất…”

Lão?

Chu Thất thúc quắc mắt, thẳng tay vả một cái như trời giáng khiến thằng lớn văng tít ra xa. Nó ôm ngực ho sặc sụa, cuối cùng nhổ ra một ngụm máu và một chiếc răng sữa trắng tinh. Nó lồm cồm bò dậy, nuốt hết mọi đau đớn, liên tục dập đầu xin tha.

Chu Thất thúc không thèm để ý, tiếp tục quay lại vui vẻ trò chuyện cùng Thiên Nam: “Ngươi là người của chi nào?”

Thiên Nam chớp chớp đôi mắt đen láy: “Đại Liễu trấn.”

“Đại Liễu trấn?”

Vì trong đầu không mấy ấn tượng vậy nên Chu Thất thúc cũng mất đi vài phần hứng thú. Đương lúc định duỗi tay đuổi bọn trẻ ra ngoài cho đỡ ồn ào thì chợt phát hiện chiếc bình nhỏ trong tay Thiên Nam, lão bất giác hít vào một hơi thật sâu, tức thì hai con ngươi vụt sáng: “Cái ngươi đang cầm trong tay là gì?”

Thiên Nam nuốt nuốt nước miếng, run rẩy trả lời: “Cháu…cháu bắt được con sâu, bọn họ muốn cướp cho nên cháu mới chạy trốn.”

Chu Thất thúc nhìn chằm chằm Thiên Nam một hồi lâu. Cảm giác bức bách khiến Văn Trạch Tài toát cả mồ hôi.

Dĩ nhiên, anh không đời nào để Thiên Nam đơn thương độc mã chạy vào đó một mình. Trên người thằng bé hiện đang có đồ của anh.

Thêm một lúc lâu nữa, Chu Thất thúc mới híp mắt dò hỏi: “Nếu giờ ta nói ta muốn sâu của ngươi, ngươi có cho hay không?”

Sắc mặt Thiên Nam dần dần tái dại, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau túa ra như tắm. Cũng may không phải chỉ một mình Thiên Nam mà toàn bộ đám nhóc trong viện này đều có chung bộ dạng như vậy.

“Cho..cho chú này…” Nói đoạn, Thiên Nam lật đật nhét cái bình vào tay Chu Thất thúc.

Tuy nhiên, lão không mở bình ra xem mà hơi cúi xuống, tóm chặt một bên bả vai Thiên Nam: “Một cái chi nhỏ bé như Đại Liễu trấn mà cũng có cao nhân ẩn dật cơ à? Biết hạ Hộ hồn thuật công nhận bản lĩnh cũng lớn lắm đây. Hơn trăm năm nay ta chưa thấy qua Mệnh thuật này rồi đấy.”

Tình thế cấp bách, Văn Trạch Tài buộc lòng phải tự cắn mạnh vào đầu lưỡi mình. Cơn đau tê tái khiến anh vô thức kêu thành tiếng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, anh tiếp tục cắn đầu ngón tay, tẩm máu lên đồng tiền vàng rồi nhét sâu vào trong miệng, mím môi ngậm chặt.