Chu quản gia đứng một bên, nghiêm túc quan sát âm bàn. Đột nhiên hắn phát hiện âm bàn bất ngờ tự khởi động. Theo lẽ thường, muốn khai bàn bắt buộc phải có máu tươi của ấu tử Chu gia, đằng này lại tự nhiên….
Hắn bàng hoàng trừng lớn mắt: “Đây là…”
Chu Thất thúc bật dậy khỏi giường, gấp rút chạy tới bên: “Vào mấy trăm năm trước, âm bàn được tạo ra với mục đích duy nhất là để dò tìm hậu duệ Văn gia. Bỗng nhiên hôm nay nó tự động khai mở chứng tỏ Văn gia đích thực có hậu nhân. âm trì vừa rồi sôi lên ùng ục, nếu ta đoán không nhầm thì gã dã thuật sư ban nãy khả năng cao có liên quan tới gia tộc họ Văn.”
Đối diện với gương mặt khô mốc nứt nẻ như vỏ cây của Chu Thất thúc, Chu quản gia không dám hỏi nhiều, chỉ biết cúi đầu dè dặt đề đạt: “Thuộc hạ lập tức sai người đi điều tra!”
Ngờ đây lần này Chu Thất thúc không nổi trận lôi đình mà lại bình thản nâng cánh tay khẳng khiu khô ráp lên ngăn cản: “Không cần. Việc trước mắt bây giờ là tập trung săn lùng càng nhiều thuật sư, đạo sĩ cùng các âm nam, âm nữ. Chỉ cần hồ âm trì được lấp đầy thì kể cả có mười tên hậu duệ Văn gia cũng chả làm gì được ta. Ha Ha Ha!”
Chu quản gia lễ phép cúi đầu nhận lệnh, đang định lui xuống truyền đạt cho đám thuộc hạ thì lại nghe Chu Thất thúc căn dặn: “Chú ý động tĩnh phía bên Bình Dương. Ta tạo âm trì, nhất định nó sẽ biết. Nếu nó trở lại, ta muốn đích thân đi gặp nó.”
“Dạ, thưa Thất thúc!”, Chu quản gia cúi gập người rồi cẩn thận lui xuống.
Ở một diễn biến khác, sau khi bốn anh em quay trở lại Từ gia, vì không muốn để tiếng gió lọt ra ngoài, Văn Trạch Tài quyết định hạ Vong thuật lên ba người còn lại.
Vong thuật được chia làm ba cấp độ, Văn Trạch Tài sử dụng cấp độ thấp nhất, vừa vặn xoá sạch đoạn ký ức về âm trì, ngoài ra không ảnh hưởng tới các phần khác trong não bộ.
Không những vậy, anh còn cẩn thận dặn dò thêm: “Mấy ngày tới Tần Dũng nên hạn chế đi ra ngoài, ở nhà tập trung chuẩn bị hôn sự cho tốt. Còn Đại Phi sang tiệm quần áo phụ giúp đi. Thầy có việc, phải tới Viên gia một lúc.”
Sắp xếp xong, anh đi thẳng tới Viên gia tìm các cộng sự bàn bạc.
Cũng may Viên Vệ Quốc đã về, đang lúi húi dọn nhà quét sân cùng vợ. Vừa trông thấy bộ dáng khẩn trương khác thường của Văn Trạch Tài, không cần đợi chồng nhắc, Chung Nhiên lập tức chạy ra khoá chặt cửa nẻo.
Văn Trạch Tài tu ừng ực hết cốc trà lạnh rồi đem toàn bộ sự việc thuật lại cho mọi người nghe.
Cuối cùng anh thở dài: “Bên ngoài có bày một trận pháp, vì nhất thời xúc động nên cháu không để ý. Chỉ hy vọng lão già kia không truy tới tận đây.”
Thoắt cái sắc mặt hai vợ chồng Viên Vệ Quốc tái dại. Chung Nhiên run rẩy bắt lấy tay chồng: “Đi, chúng ta chạy thôi!”
Chú Viên ngơ ngác hỏi: “Chạy? Chạy đi đâu? Sao phải chạy?”
“Hai đứa cứ ngồi yên, việc đâu còn có đó, đừng nóng vội!” Chú Chung vươn tay trấn an các con. Còn Chương Toàn thì hối hả chạy ngược về phòng, cắm cúi lục lọi đồ đạc.
Có thể nói hiện lúc này chú Chung là người bình tĩnh nhất, chú hỏi kỹ thêm: “Tình hình âm khí ở đó thế nào rồi?”
Văn Trạch Tài lấy chiếc la bàn đã bị vỡ vụn ra, trầm giọng nói: “Gần đầy rồi chú ạ. Để thu hoạch được từng đấy chứng tỏ lão Chu Thất thúc đã bắt không ít âm nam âm nữ về nuôi âm trì.”
âm trì đã tồn tại từ khá lâu rồi nhưng vài năm trở lại đây mới phát ra tiếng động, song chỉ có đám người chú Từ mới nghe thấy những âm thanh đó, chứ các bà vợ ở nhà thì hoàn toàn không cảm nhận được gì. Nguyên nhân sâu xa phải quay lại thời điểm quốc gia cho phép khôi phục kỳ thi đại học, cùng lúc đó giới chức trách cũng đồng thời tiến hành tổng điều tra dân số trong cả nước. Chính quyền ra quân quá rầm rộ, Chu gia không dám ngang nhiên mua bán người như trước nữa vậy nên âm trì buộc phải duy trì cầm cự bằng chút tiểu thuật nham hiểm, tỷ như dây thừng hút âm.
Tuy nhiên chỉ dựa vào chút âm khí nhỏ giọt đó thì đâu thấm tháp gì, cuối cùng Chu thất thúc quyết định bày binh bố trận hòng dẫn dụ con mồi tự tìm tới âm trì. Trong đó có chú Từ bởi chú là âm nam, còn những người đàn ông khác tuy số mạng không hoàn toàn thuần âm nhưng trên người ít nhiều cũng có chút khí âm vậy cho nên vẫn bắt được tần số phát ra.
Đương nhiên không phải chỉ có mình bọn họ, chắc chắn trước đó âm trì đã nuốt chửng kha khá người vì tò mò mà oan mạng rồi.
Chú Chung nheo mắt suy tính: “Không cần quá lo lắng, chú đoán hiện tại lão già đó đang tập trung toàn bộ tinh thần lùng sục bắt bớ các âm nam, âm nữ để hoàn thành âm trì càng sớm càng tốt.”
Đúng lúc này Chương Toàn khệ nệ ôm cái bình sành to tướng đi ra, đồng tình tiếp lời: “Anh Chung phân tích chí lý đấy. Lão khốn đó đã đổ không biết bao nhiêu thời gian, công sức vào âm trì. Giờ lão phải tập trung hoàn thành cho xong, không rảnh phân tán lực lượng chỉ để truy lùng một tên dã thuật sư không rõ lai lịch đâu.”
Viên Vệ Quốc và Chung Nhiên lo lắng nhìn nhau. Bất chợt, Chung Nhiên đưa ra ý kiến: “Không được, không thể để âm trì hoàn thành. Hay là chúng ta ném cái gì vào đó phá hoại đi.”
Mặc dù chỉ là một suy nghĩ bộc phát nhưng Văn Trạch Tài lại gật đầu tán thành ngay: “Chỉ cần tiếp xúc với vật mang tính dương là âm khí sẽ tán loạn và dần dần tan rã. Nhưng mà lần này trót sơ sẩy làm kinh động tới lão, nếu tiếp tục động thủ lão nhất định sẽ phản công. Tới lúc ấy sợ rằng mọi người phải đối mặt với nguy hiểm.”
Chú Chung thở dài: “Trạch Tài nói đúng, việc này phải suy tính cẩn thận, không được hành động nông nổi.”
“Việc gì phải sợ lão!”, Chương Toàn hếch cằm, nghênh ngang đẩy cái bình tới trước mặt Văn Trạch Tài: “Với bảo bối này, chúng ta nhất định có thể ngáng chân lão.”
Văn Trạch Tài nghi hoặc nhìn nhìn rồi cẩn thận hé mở nắp bình. Cơ hồ ngay tức khắc, một mùi thối hoắc xộc thẳng vào lỗ mũi mọi người.
Viên Vệ Quốc một tay bóp chặt mũi, một tay kéo đầu Chung Nhiên úp sát vào lồng ngực mình, nhăn nhó đầy ghét bỏ “Thứ gì mà tởm quá vậy?”
Song, Văn Trạch Tài và chú Chung lại mừng rỡ reo lên: “Thực âm trùng!”
Thực âm trùng - tên sao nghĩa vậy, nó chính là một loại cổ trùng chuyên ăn âm khí. Kích thước và hình dạng khá giống bọ rùa cánh cam nhưng nó khoác lên mình màu xanh lục và trên thân cũng không hề có vết đốm nào cả.
Mùi hương khơi gợi ký ức, Chung Nhiên thò đầu ra ngờ ngợ hỏi: “Cha, đây là…”
Không đợi chú Chung trả lời, Chương Toàn đã cười khà khà lên tiếng: “Đúng, chính nó, nhưng để khoá lại con mắt âm dương của con chỉ cần một con non bé xíu xiu thôi.”
Điều đó thuyết minh uy lực của Thực âm trùng vô cùng lợi hại.
Tuy nhiên, Viên Vệ Quốc vẫn chưa yên tâm cho lắm: “Đồng ý Thực âm trùng lợi hại thế nhưng cái đó là âm trì đấy, cả một đầm dày đặc âm khí, nhỡ chúng nó ăn không hết ngược lại bị âm trì hấp thụ thì phải làm sao?”
Ngồi nghe cả buổi trời cũng chả hiểu mô tê gì, cuối cùng chú Viên dứt khoát đứng dậy xuống bếp đun ấm nước pha bình trà mới.
Trên phòng khách, hội nghị vẫn diễn ra hết sức sôi nổi. Vì cậy phe mình có Văn Trạch Tài tuổi trẻ tài cao thành ra Chương Toàn kiêu ngạo ngời ngời. Ông khoanh tay trước ngực, dương dương tự đắc: “Ai bảo thả xuống cái đầm chướng khí mịt mù đó làm gì. Phải đem tới Chu gia, đặt bên người lão già đó thì mới phát huy được tác dụng cực đại.”
Đặt bên người Chu Thất thúc?! Sao có thể?!
Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc quay sang liếc nhau. Viên Vệ Quốc đột nhiên đưa ra suy nghĩ táo bạo: “Nhỡ bị lão già đó ăn mất thì sao?!”
âm khí chính là mục tiêu sống còn của cuộc đời lão, có khi nhìn thấy Thực âm trùng lại chả nuốt vội nuốt vàng ấy chứ!
Nào ngờ Chương Toàn bật cười, đáp nhẹ tênh: “m khí quá nhiều lão căn bản không thể hấp thụ hết để tránh dẫn tới tình trạng tẩu hoả nhập ma. Vậy nên lão cần Thực âm trùng ở bên để giúp hút bớt lượng dư thừa. Và khi ấy chính là cơ hội ngàn vàng của chúng ta!”
Văn Trạch Tài nhíu mày suy tính: “Kế sách này hay nhưng không dễ. Lẻn vào Chu gia đã khó rồi đằng này ở dưới mí mắt Chu Thất thúc âm thầm thả một con Thực âm trùng đã bị luyện hoá e rằng còn khó hơn lên trời.”
“Đúng thế, lão già đó đa nghi hơn Tào Tháo, không dễ ra tay đâu!” Chú Chung bắt đầu phiền muộn, đi tới đi lui cau có, khó chịu.
Thấy vậy, Chung Nhiên liền đứng dậy, ấn cha ngồi trở lại: “Cha à, tâm an vạn sự sáng. Cha cứ nóng nảy như thế này thì làm sao nghĩ được kế sách hay.”
Chương Toàn cong ngón tay gõ nhịp đều đều lên miệng chiếc bình, đáy mắt ngập tràn kiên định: “Mọi người cứ yên tâm, lão ta chắc chắn không phát giác ra vấn đề của nó đâu. Tuy ta chỉ là một dã thuật sư tầm thường nhưng thù hận thì không luận sang hèn. Để đối phó lão, ta đã cực khổ luyện cổ mấy chục năm rồi. Ta đảm bảo mọi chuyện nằm trong dự tính, nhất định không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
Công cụ đã có tuy nhiên cách thức hành động cũng đau đầu không kém. Hiện ở đây chỉ có một mình Viên Vệ Quốc thông thạo đường lối, ngóc ngách trong Chu gia. Thế nhưng Viên Vệ Quốc mà đích thân ra mặt thì chắc chắn hỏng bét. Hơn nữa phải khéo léo làm như vô tình mà cố ý để lão phát hiện, như vậy lão mới không sinh nghi.
Hmmm…Chuyện này cần một người khác giúp đỡ!
“Cái gì? Anh muốn để Thiên Nam đi?” Điền Tú Phương khiếp sợ tột độ.
Văn Trạch Tài mím chặt môi quả quyết: “Anh sẽ bảo vệ con, tuyệt đối không để thằng bé chịu bất cứ tổn hại nào dù là nhỏ nhất.”