Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 180: âm đường




Văn Trạch Tài vẫn điềm nhiên mỉm cười: “Nhà mình có nước muối dưa chua không thím?”

Thím Từ ngẩn ra, máy móc gật gật: “Có!”

“Thế lấy giúp cháu hai bát nhé”, Văn Trạch Tài nói xong liền cùng Tần Dũng đi vào trong buồng.

Vừa thoáng thấy bóng anh, hai người con trai đã nổi khùng lên: “Ông đã làm gì cha tôi, hả?”

Văn Trạch Tài không hề tức giận, anh bình tĩnh tiến tới mép giường, trỏ vào bàn chân chú Từ: “Các anh nhìn đi.”

Hai anh em sôi nổi cúi đầu, cơ hồ ngay tức khắc anh hai Từ nổi cơn tam bành, đùng đùng hất tung cửa tủ đầu giường, lôi đại một miếng vải ra vừa lau chân cho cha vừa mắng um lên: “Dì cũng thật là, sao lại để cha lấm lem lên giường thế này.”

Run run bưng tô dưa chua đứng trước cửa phòng, thím Từ tủi thân nói: “Dì lau không sạch, bữa dì cũng nói với hai anh rồi đó thôi.”

“Hừ, tôi thấy dì lười thì đúng hơn…” Anh hai Từ vẫn tiếp tục gắt gỏng.

Tần Dũng mất kiên nhẫn, sải bước tới bên, trực tiếp nhấn đầu anh ta xuống sát mu bàn chân chú Từ: “Nhìn đi, nhìn cho kỹ vào.”

Anh cả Từ trợn trừng mắt, công nhận hai chân cha dính đầy bùn đất thế nhưng tấm khăn lau trên tay thằng hai vẫn sạch tinh tươm, không vướng tí ti đất cát nào. Anh ta sợ hãi lắp ba lắp bắp: “Tại sao…tại sao không lau được?”

“Tôi không tin, để tôi thử lại lần nữa”, anh hai Từ cầm khăn ra ngoài dấp nước sau đó quay vào bặm môi ra sức kỳ thật mạnh. Tuy nhiên kết quả vẫn y như cũ, anh ta bực quá ném toẹt chiếc khăn vào góc nhà.

Anh cả Từ thức thời, kéo phắt thằng em nóng nảy ra sau lưng, tiến lên bắt chuyện với Văn Trạch Tài: “Đại…đại sư…rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Đáng tiếc, Văn Trạch Tài không hề có ý định mở miệng trả lời.

Anh hai Từ nhanh trí, vội vàng khom lưng thành khẩn nhận lỗi: “Đại sư, vừa rồi do tôi nóng nảy nên đã có những lời nói và hành vi không đúng. Hy vọng đại sư đừng chấp nhất, tôi thành thực xin lỗi thầy.”

Thoạt đầu, anh cả Từ thoáng ngẩn người, nhưng rồi cũng mau chóng bắt chước em trai, cúi đầu xin lỗi.

Dầu vậy Văn Trạch Tài vẫn không mở lời, anh chỉ chỉ về phía thím Từ đang đứng nép bên ngoài cửa phòng.

Hai anh em do dự một hồi, mãi sau mới chịu lên tiếng: “Xin lỗi dì, chúng tôi đã trách lầm dì."

Tuy chú thím dọn về chung sống với nhau đã lâu nhưng hai đứa nó chưa bao giờ để thím vào mắt. Có lẽ đây là những lời đáng hoàng tử tế nhất trong suốt bao năm qua, vui mừng xen lẫn chua xót, thím Từ nghẹn ngào lắc đầu: “Không sao, tất cả cũng là vì lo lắng cho ông ấy thôi. Đại sư à, hôm qua thím kiểm tra thì bùn đất mới bám ở dưới gan bàn chân thôi, thế mà hôm nay đã sắp bao phủ cả bàn chân luôn rồi. Cuối cùng ông ấy bị làm sao hả thầy?”

Văn Trạch Tài vẫn chưa trả lời vội, anh ra hiệu cho Tần Dũng cầm bát nước dưa muối lại đây, còn mình thì nhẹ nhàng kéo một chân chú Từ chìa ra ngoài mép giường. Kế đó, anh từ từ rót nước dưa lên những chỗ dính bùn, vừa làm anh vừa giải thích: “Đây là một loại cổ, có tên gọi là âm bùn trùng. Nó khá giống ký sinh trùng nhưng nguy hiểm hơn rất nhiều. Ký sinh trùng thường trốn trong cơ thể người, âm thầm hút chất dinh dưỡng. Đằng này âm bùn trùng lại khác, nó ngang nhiên bao phủ toàn bộ cơ thể con mồi rồi sau đó chậm rãi ăn mòn từng bộ phận.”

Lời này khiến cả thím Từ lẫn hai người con đều rơi vào trạng thái kinh hãi tột độ. Bọn họ chỉ biết đứng ngây ra như phỗng, há hốc miệng không thốt nên lời.

Mãi một lúc lâu sau, anh cả Từ mới mấp máy thắc mắc: “Cái này…nhìn cũng giống như bùn bình thường mà…”

Anh hai Từ tiếp lời: “Đúng á, thấy có khác gì đâu, sao lại gọi là bùn trùng…ôi trời…”

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã phải bụm miệng kêu trời. Bởi lẽ đống bùn trên chân chú Từ vốn nằm im bất động, nay đột nhiên cọ quậy, đua nhau há miệng đớp lấy đớp để từng giọt dưa chua.

Trừ bỏ Văn Trạch Tài, tất cả những người có mặt đều phải ôm bụng nôn khan. Quá kinh tởm!

Văn Trạch Tài ngẩng đầu phân phó: “Phiền thím lấy cho cháu một cái bình sạch. Tần Dũng xuống bếp tìm một phiến trúc đem lên đây.”

Biết đại sư muốn mang âm bùn trùng về, Tần Dũng không nói hai lời, vội vàng chạy đi kiếm ngay.

Thím Từ run rẩy lau mồ hôi trên mặt, định xoay người đi lấy bình nhưng hỡi ôi vừa di chuyển một cái đã lảo đảo suýt ngã, hai cẳng nhân nhũn như con chi chi không cách nào nhấc lên nổi.

Anh cả Từ đứng bên cạnh nhanh nhẹn vươn tay đỡ lấy. Phát hiện nét mặt kinh ngạc của mẹ kế, anh ta xấu hổ nói cứng: “Đừng đi lung tung nữa, ngã một cái ra đấy rồi ai chăm sóc cha tôi. Dì cứ đứng yên ở đây, bình để đâu, tôi đi lấy cho.”

“Sau bếp có mấy cái đấy”, thím Từ mỉm cười hạnh phúc bởi thím đọc được ẩn trong những câu từ gay gắt ấy là sự quan tâm rất đỗi ấm áp.

Trước khi rời khỏi phòng, anh cả Từ hơi nán lại một nhịp, đưa mắt liếc qua đồng bùn đang cuồn cuộn trên bàn chân cha mình rồi sau đó mới dứt khoát bước ra ngoài.

“Trời ơi, sao đổ quá trời nước mà chúng vẫn không rớt xuống?” Anh hai Từ ngồi xổm xuống trước giường, mặc dù sợ nhưng vẫn tò mò dán chặt mắt vào đống trùng tua tủa.

“Bởi vì miệng chúng cắn chặt vào da thịt rồi, cái phần thò ra bên ngoài này chỉ là chân thôi”, Văn Trạch Tài giải thích đơn giản, ngắn gọn nhưng lại có sức công phá cực lớn, khiến anh hai Từ hoảng hốt, ngã bật ngửa ra sau.

Lát sau, Tần Dũng và anh cả Từ quay trở lại cùng những món đồ cần thiết. Văn Trạch Tài kiểm tra sơ qua một chút rồi dùng phiến trúc lần lượt gạt hết đồng trùng ở cả hai chân chú Từ vào trong bình. Xong xuôi, anh lại sai Tần Dũng đi múc một chén nước sạch đổ vào bên trong. Tức thì, đám trùng kết lại với nhau, nằm yên bất động nom không khác nào đống bùn nhão nhoét, vô hại.

Từ gia lại một lần nữa mắt tròn mắt dẹt, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mặt.

Căn dặn Tần Dũng đóng chặt miệng bình, Văn Trạch Tài quay qua rút kim châm phía sau gáy chú Từ. Cơ hồ ngay lập tức, chú mở mắt tỉnh táo bình thường.

Lúc này, anh cả Từ mới sực nhớ ra, sốt sắng hỏi: “À đúng rồi, cái thứ này ở trên người cha tôi lâu như vậy liệu có vấn đề gì không thưa đại sư?”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Bây giờ lập tức đưa chú vào bệnh viện. Suốt cả tháng qua toàn ăn đồ nguội, ngâm nước lạnh liên tục trong nhiều giờ và nhiều ngày, cơ thể rất dễ bị nhiễm phong hàn, cảm mạo ho sốt. Còn sau khi xuất viện, gia đình cứ theo đơn dược thiện này bồi bổ cho chú.”

Hai anh con trai gấp gáp gật lấy gật để, nhất nhất nghe theo không dám trái một lời. Anh hai Từ tay chân nhanh nhẹn lập tức phóng ra ngoài tìm xe kéo, còn ông anh cả ở lại ngượng ngùng hỏi khéo: “Hôm nay đại sư đã giúp gia đình chúng tôi một việc trọng đại, cái này…tiền phí…”

Văn Trạch Tài trực tiếp cắt ngang: “Tôi không cần tiền. Chờ chú ấy tỉnh lại, tôi có một vài vấn đề cần hỏi.”

Thím Từ và anh con cả nghi hoặc liếc nhau, nhất thời không biết nên xử sự sao cho phải. Tuy rằng Văn Trạch Tài đã nói rõ là không thu phí nhưng lòng dạ thím cứ băn khoăn không yên. Đợi hai thằng con đưa cha chúng vào viện, thím Từ liền ôm bình dưa chua đặt vào tay Văn Trạch Tài: “Đại sư, trong nhà thím không có thứ gì quý giá cả. Vừa rồi thấy thầy dùng nước dưa chua xử lý những cái kia, đoán chừng thứ này hữu dụng với thầy thế nên thím muốn tặng thầy một bình, coi như tấm lòng của thím, mong thầy nhận cho.”

Ôm bình dưa nặng trịch, Văn Trạch Tài thực sự dở khóc dở cười. Nhưng để bà thím được yên lòng, anh đành gật đầu cười: “Cháu xin, cám ơn thím.”

Thấy anh chịu nhận, lúc này thím Từ mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Mọi việc tới đây xem như xong, hai anh em tạm biệt thím Từ ra về. Tới đầu khu phố cổ, Văn Trạch Tài kêu Tần Dũng bê bình dưa vào cửa hàng trước còn mình thì ôm bình trùng đi thẳng tới Viên gia tìm Chương Toàn.

Lúc này, chú Viên đang say mê theo dõi cuộc tỉ thí cờ tướng giữa chú Chung và Chương Toàn, thấy Văn Trạch Tài đi vào, chú liền hướng vào nhà trong gọi to: “Nhiên Nhiên, anh Trạch Tài sang chơi, con chuẩn bị thêm một ly trà bạc hà nữa nha.”

“Dạ” Tiếng Chung Nhiên lanh lảnh nói vọng ra.

Văn Trạch Tài gật đầu thay cho lời chào, rồi không ngại ở đây vẫn còn nhiều người khác, anh thản nhiên vỗ vỗ vào chiếc bình sành, cười tươi rói: “Chương Toàn, tôi lại đem thứ tốt cho ông đây.”

“Ố ồ, đồ tốt à”, Chương Toàn lập tức thả quân cờ xuống bàn, nhổm phắt người dậy, vồ lấy chiếc bình, cẩn trọng hé nắp. Lần này vẫn chỉ là một đống bùn nhão nhoét nhưng ông không hề tỏ ra ghét bỏ mà chun chun mũi đánh giá rồi hấp háy hỏi: “Lại là sát bùn trùng?”

Chú Chung và chú Viên cũng tò mò hướng về phía này nghe ngóng.

Văn Trạch Tài thoải mái nhận ly trà mát lạnh từ tay Chung Nhiên, uống một hơi giải khát rồi lắc đầu phủ nhận: “Không phải, lần này là âm bùn trùng. Nhưng mà cách nó xuất hiện quá kỳ quái. Tôi đang nghi ngờ ở đâu đó quanh trấn Thanh Phong nhất định có âm đường.”

“m đường?” Chú Chung vô thức hít vào một ngụm khí lạnh: “Không lẽ là do Chu thất thúc tạo ra.”

Văn Trạch Tài híp mắt nhâm nhi ngụm trà rồi gật gù: “Có phải ông ấy hay không, điều tra mới biết được.”

“Không phải lão thì còn ai làm ra cái loại chuyện táng tận lương tâm này nữa!” Chương Toàn nghiến răng trèo trẹo, đáy mắt vụt qua tia hận thù nồng đậm, “Chỉ có những nơi âm khí đậm đặc mới có thể nuôi dưỡng loại trùng này. Xem ra lão già súc sinh họ Chu đã bắt đầu ra tay rồi đây!”