Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 17




Điền Kiến Quốc thoáng nhíu mày, quái lạ, sao hôm nay nó lại khác thường thế nhỉ, rõ ràng bị mình xỉa xói không ra thể thống cống rãnh gì mà vẫn có thể bình tĩnh đối đáp, không những vậy thái độ còn cực kỳ nhãn nhặn và lịch sự nữa chứ.



Thằng khốn nạn này lại định giở trò mèo gì đây?! Hừ, kể cả mày có che mắt cả thiên hạ thì cũng không lừa được Điền Kiến Quốc này đâu!Làm mọi cách cũng không khai thác được chút sơ hở nào, cuối cùng, Điền Kiến Quốc đành trắng tay rời đi.Đứng hóng hớt nãy giờ, Lý Đại Thuận không nhịn được mà phải dựng ngón tay cái tỏ ý thán phục.



Đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, cái miệng của Văn Trạch Tài lợi hại thật.





Mà may nhờ tài khéo ăn khéo nói chứ không thể nào cũng húp trọn cú đấm của ông anh vợ cho xem.Đến giờ nghỉ trưa, hai vợ chồng vừa về gần tới nhà đã thấy chiến hữu “tốt” của Văn Trạch Tài đang đứng dựa người vào cánh cổng, miệng nghêu ngao mấy câu hí khúc, thi thoảng còn nhịp nhịp chân theo giai điệu nữa chứ.Tên này chính là Triệu Đại Phi, anh em chí cốt của Văn Trạch Tài.



Tuy là đứa lông bông đầu đường xó chợ nhưng cậu ta không bê tha nhếch nhác mà quần áo trên người tương đối gọn gàng, sạch sẽTiến lại gần, Văn Trạch Tài không khách khí lên tiếng: “Đứng tránh ra nào.”Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Triệu Đại Phi lập tức ngẩng đầu lên, toét miệng cười tươi như hoa: “Đại ca, chị dâu, anh chị đi làm về rồi.





Chà, mới mấy ngày không gặp mà nom chị dâu đẹp lên mấy phần.



Hiểu Hiểu cũng xinh xắn quá, mắt to tròn đen láy thế kia, chắc hẳn mai này sẽ trở thành đại mỹ nữ giống mẹ cho xem.”Về biệt tài nịnh hót thì Triệu Đại Phi đứng số hai không ai dám nhận số một.



Cậu suốt ngày ba hoa bốc phét như thần, bởi thế dân làng mới truyền tai nhau một câu “nếu lời của Triệu Đại Phi mà tin được thì heo nái cũng biết leo cây!”Vậy nên Điền Tú Phương chẳng thèm đáp lời mà chỉ lẳng lặng ẵm con gái đi thẳng vào nhà.Bị làm lơ cũng hơi quê quê, Triệu Đại Phi tự cười chữa ngượng: “Haha, sao hôm nay chị dâu có vẻ hơi khó ở nhể.





Đại ca, anh lại giở thói vũ phu ra đấy à?! Haiz, dù anh có chê em lắm lời thì thằng em này cũng phải nói vài câu.




Anh à, anh đừng như vậy nữa, cố gắng tu tâm dưỡng tính chung sống hoà thuận với chị dâu đi.



Anh chị còn có Hiểu Hiểu nữa mà.



Một nhà ba người vui vẻ biết bao, tội tình gì phải căng thẳng như thế!”Văn Trạch Tài nhàn nhạt nói: “Tôi biết rồi.




Cậu tìm tôi có việc gì không?”Lý do Văn Trạch Tài không cắt đứt quan hệ với Triệu Đại Phi vì anh nhìn ra được con người này tuy hơi cà lơ phất phơ, không có nghề nghiệp ổn định nhưng được cái tam quan ngay thẳng.





Bằng chứng là trong suốt bao năm chơi bời lêu lổng cùng nhau, chưa một lần nào Triệu Đại Phi xúi giục hay rủ rê nguyên chủ làm nhưng việc sai trái, bậy bạ.Nghe anh bạn hỏi thẳng, Triệu Đại Phi lúng túng ho khan mấy tiếng rồi mới cười trừ: “Haha, cũng không có gì, chẳng qua em lỡ tay ăn trộm mấy quả trứng gà của thím ba thế là bị bà ấy tổng cổ ra khỏi nhà.



Đi lang thang nhưng không tìm được chỗ ở, thành ra em định đến nhà anh xin ngủ nhờ.”Nếu kể cặn kẽ ra thì hoàn cảnh của Triệu Đại Phi rất thương tâm.



Cha mẹ mất từ ngày cậu ấy còn bé xíu, vợ chồng chú thím ba lấy lý do nuôi nấng đứa cháu mồ côi để chiếm luôn căn nhà.



Nói nuôi nấng cho sang mồm vậy thôi chứ kỳ thực bọn họ đối xử với Đại Phi còn không bằng một con chó, mỗi ngày bố thí cho một chén cơm thừa canh cặn, đêm đến bắt ngủ tại phòng chứa củi, quần áo đồ dùng cá nhân thì dùng lại từ đống đồ cũ kỹ, rách nát của đám con cái nhà chú ba..