Ban đầu, Chương Toàn chỉ tin tưởng Văn Trạch Tài bảy phần nhưng sau khi biết anh quen thân với chú Chung, lại thành công sửa mệnh cho Chung Nhiên thì lòng tin đã nhanh chóng tăng lên mười phần trọn vẹn.
Xử lý xong tên Tống Văn Minh, đoàn người thong thả tiến về Viên gia.
Vừa đẩy cổng vào sân, chú Chung đã hào hứng vẫy tay gọi con gái: “Chung Nhiên lại đây, con còn nhớ lúc trước ba vẫn hay nhắc tới cha nuôi của con không? Đây, hôm nay ba dẫn ông ấy về đây!”
“Con chào cha nuôi”, Chung Nhiên nhoẻn miệng cười ngọt lịm. Viên Vệ Quốc đứng bên cạnh cũng ngoan ngoãn cúi đầu chào theo vợ.
Chương Toàn vui tưng bừng, rưng rưng xúc động móc túi áo ngực lấy ra một cây trâm cài tóc: “Cha nuôi không có bảo bối gì quý giá, chỉ có cây trâm này tặng con. Con làm như thế này nhé…”
Vừa nói Chương Toàn vừa nhấn nhẹ vào phía đuôi tức thì đầu cây trâm phụt ra làn khói trắng xoá, mỏng manh…
“Cái khói này chưa được lợi hại cho lắm, con cứ dùng tạm đi, đợi sau này cha sẽ điều chế hợp chất khác, đảm bảo nhấn một cái là mười thằng đàn ông cao to lực lưỡng tức khắc ngã gục ngay tại chỗ!”
“Con cám ơn cha nuôi”, Chung Nhiên đưa hai tay lễ phép đón lấy sau đó nhìn về phía chồng. Viên Vệ Quốc hiểu ý, lập tức cài trâm lên búi tóc sau gáy vợ.
Chung Nhiên hồi hộp hỏi: “Đẹp không anh?”
Viên Vệ Quốc cưng chiều mỉm cười: “Đẹp lắm!”
Lát sau, cả gia đình Văn Trạch Tài rồng rắn kéo nhau sang đây góp vui. Thấy vợ chồng con cái đề huề, Chương Toàn không khỏi giật mình kinh ngạc: “Ồ, tiểu tử nhà cậu cũng có phúc khí quá ha!”
Văn Trạch Tài hừ nhẹ một tiếng: “Chuyện đó là đương nhiên! Thiên Nam, Hiểu Hiểu, lại đây chào ông đi các con.”
Chương Toàn cằn nhằn kháng nghị: “Tôi mới hơn bốn mươi!”
Văn Trạch Tài nhún vai: “Ông là cha nuôi của vợ chồng Viên Vệ Quốc trong khi đó con trai tôi lại là đồ đệ của cậu ấy. Không kêu bằng ông chả lẽ gọi chú à?”
Chương Toàn tức khắc phản đối: “Mơ đi! Còn lâu ta mới ngồi bằng vai phải lứa với nhà ngươi. Ông thì ông, sợ đếch gì!”
Được lớn hơn Văn Trạch Tài một bậc, Chương Toàn vô cùng thoải mái tiếp nhận vị trí này. Mặc dù nghe ông hơi già một tí nhưng giải quyết được khâu oai, thôi thì cũng xứng đáng!
Bởi vì hôm nay khách đông thế nên thím Vương hàng xóm cũng sang hỗ trợ nấu nướng.
Được cái Viên gia rộng rãi, phòng ốc nhiều, chỉ sợ thiếu người chứ chẳng phải lo thiếu chỗ ngủ. Hơn nữa có lẽ vì bề ngoài già cả ngang nhau, thành ra chú Viên và Chương Toàn mau chóng trở thành cặp đôi hợp cạ, nói chuyện cực kỳ vui vẻ và ăn ý.
Sáng hôm sau, Văn Trạch Tài đi làm như thường lệ. Vừa tới cửa hàng đã nghe Đại Phi thông báo: “Sư phụ, ban nãy anh bưu tá đến giao bưu phẩm, nhưng con nhìn địa chỉ thì không phải từ quê gửi lên.”
Nương theo hướng tay chỉ, Văn Trạch Tài nhìn thấy một cái bọc to đùng nằm chình ình ngay giữa bàn. Anh tò mò tính bước tới kiểm tra thì ai dè bị Tần Dũng ngăn lại: “Để đó cho em!”
Nói đoạn, Tần Dũng bước từng bước lại gần, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh sau đó rút con dao găm bên người cẩn thận rạch mở từng lớp một.
Khi lớp giấy niêm phong ngoài cùng được bóc ra, bên trong liền xuất hiện con tem bưu chính Bắc Kinh cùng tên người gửi là “Hoàng đại ca”.
Nghe thấy cái tên này, Văn Trạch Tài khẽ nhướng mày bất ngờ còn Triệu Đại Phi thì mơ mơ hồ hồ: “Ủa ủa Hoàng đại ca là thằng nào ta, nhà mình đâu có quen biết đám anh chị giang hồ nào đâu nhỉ?”
Văn Trạch Tài thở dài giải thích: “Chính là Hoàng Tam Nhi, lão đại của nhóm lưu manh chuyên lảng vảng quanh khu mình hồi trước ấy. Nhưng tại sao hắn lại gửi đồ về đây nhỉ?!”
Đợt đó nghe lời khuyên của Văn Trạch Tài, Hoàng Tam Nhi quyết định hướng về phương Bắc lập nghiệp chứ không đi xuống Đông Nam theo dự tính ban đầu. Mới đây thôi vậy mà cũng vài tháng rồi đấy, nhanh thật!
Biết là người quen, vậy nên Văn Trạch Tài trực tiếp tiến lên khui quà. Anh lần lượt lôi ra nào là quần áo, giày vớ rồi cả mũ món nữa, quá trời đồ nhưng cái nào cái nấy đều được lót lông hết sức dày dặn và ấm áp.
Giữa thời tiết ngày hè nắng đỏ lửa nhìn cái đống này thôi cũng đủ phát ngốt rồi!
Triệu Đại Phi ngẩn tò te: “Ủa không lẽ bưu phẩm vận chuyển lâu dữ vậy hả? Gửi từ mùa đông mà tận giữa hè mới tới nơi?”
Tần Dũng liền đưa ra ý kiến khác: “Hay là mùa hè mua quần áo lạnh thì sẽ rẻ hơn một chút.”
Lời này tương đối đồng nhất với suy nghĩ trong lòng Văn Trạch Tài, anh gật đầu nói: “Sao cũng được, cái đáng quý là tấm chân tình của cậu ấy. À mà trong nhà Hoàng Tam Nhi có người thân nào không?”
Bởi vì cùng sống trong một khu thế nên Tần Dũng tương đối biết rõ hoàn cảnh gia đình Hoàng Tam Nhi, cậu lắc đầu đáp: “Không có ai anh ạ. Đáng lẽ còn một cô em gái nhưng cũng không may chết đuối mất rồi.”
Triệu Đại Phi khe khẽ thở dài: “Thật là tội nghiệp.”
Văn Trạch Tài ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Đại Phi, con đi chuẩn bị ít đồ đáp lễ đi. Ẩm thực phương Bắc khác chỗ chúng ta, nhiều khi bọn họ vẫn chưa ăn quen. Hay là thế này, con chọn một vài đặc sản tiêu biểu của Liêu Thành gửi qua đó để mấy anh em ăn cho đỡ nhớ quê.”
“Dạ vâng, thưa sư phụ”, Triệu Đại Phi vâng dạ đứng dậy, đi sang tiệm bên tìm sư mẫu lấy tiền rồi tức tốc phi ra chợ chọn mua đồ.
Trong khi đó ở tại tiệm, Văn Trạch Tài kêu Tần Dũng ngồi xuống nói chuyện: “Mấy ngày nay anh thấy chú cứ chau mày phiền muộn. Sao thế, có chuyện không vui à hay trong nhà xảy ra vấn đề gì?”
Tần Dũng cười như mếu: “Thì cũng vẫn là chuyện mẹ em thôi. Hôm nào đi làm về cũng thấy trong nhà có con gái hoặc không thì người thân của bọn họ tới chơi mượn cớ xem mặt. Riết em áp lực, không dám về nhà luôn.”
Văn Trạch Tài bật cười: “Chú cũng phải thông cảm, thím Tần chỉ có mình chú là con mà cũng vừa lúc tới tuổi thành gia lập thất cho nên thím hăng hái tìm dâu cũng là điều dễ hiểu thôi. Mà gặp nhiều như vậy, chú đã ưng ý ai chưa?”
Tần Dũng do dự giây lát rồi cười hiền: “Có…có một cô…”
“Ồ!” Văn Trạch Tài hào hứng đốc thúc: “Nếu vậy thì đừng chần chờ nữa, phải chủ động tấn công ngay chứ chẳng may bị thằng khác nẫng đi mất là xong phim.”
Sắc mặt Tần Dũng thoắt cái cứng đờ: “Vậy giờ phải làm sao hả anh?”
Văn Trạch Tài nói ngay: “Anh cho chú nghỉ mấy ngày, chú tranh thủ hẹn cô ấy ra nói rõ lòng mình, sau đó tới nhà chào hỏi cha mẹ, người lớn. Đợi mọi việc xong xuôi đâu vào đấy hãn quay lại làm, anh không vội đâu.”
Tần Dũng do dự một hồi lâu sau mới chịu đứng dậy ra về.
Nhìn cái bóng dáng nghiêm chỉnh thẳng tưng như khúc gỗ, Văn Trạch Tài chỉ biết lắc đầu bật cười. Cái thằng, khờ muốn chết. Cứ để mặc ông tướng này có khi không lấy được vợ mất. Bảo sao thím Tần cứ lo sốt vó cả lên. Đúng là thương thay tấm lòng cha mẹ!
Ngồi rảnh rỗi không có việc gì làm, Văn Trạch Tài bèn lấy sách vở ra đọc. Ngoảnh đi ngoảnh lại, một ngày yên bình cứ thế trôi qua.
Buổi tối sau khi cơm nước, giặt giũ, cho con cái đi ngủ xong hết, vợ chồng Văn Trạch Tài mới có thì giờ dành cho nhau.
Nằm trong lòng chồng, Điền Tú Phương mỉm cười hỏi: “À ban nãy em nghe Đại Phi bảo Tần Dũng có người thương rồi hả anh?”
Văn Trạch Tài vươn tay nhéo nhéo cái má trắng hồng thơm mịn: “Này này, đừng ỷ chồng em khoan dung rộng lượng mà có thể tự do nhắc tên người đàn ông khác trên giường anh nhá. Hay là anh làm chưa đủ tốt hử, vợ yêu?”
Điền Tú Phương nghiêng đầu, há miệng cắn một cái rõ đau: “Toàn xuyên tạc đi đâu đâu thôi, em đang nói chuyện nghiêm túc mà!”
Văn Trạch Tài trề môi nhõng nhẽo: “Em hết thương anh rồi!”
Điền Tú Phương cứng rắn nhất quyết không trúng chiêu: “Ai bảo anh ăn nói linh tinh. Thôi không đùa nữa, đám cưới Tần Dũng nhà mình nên tặng gì thì được anh nhỉ?”
“Tiền!” Văn Trạch Tài đưa ra đáp án không cần suy nghĩ. Nghe thì hơi thô nhưng được cái thiết thực.
Tuy nhiên với bản tính tỉ mỉ và tinh tế, Điền Tú Phương đâu có chịu. Thế là sáng hôm sau, cô với Trần Vân Hồng lại tíu tít chụm đầu bàn tính. Lựa tới lựa lui cũng không chọn được cái nào thích hợp, cuối cùng đành phải quay về với phương án của anh chồng: “Mệt quá đi mất, tặng cái gì cũng sợ trùng. Thôi tốt nhất nghe lời anh Văn tặng tiền vậy, để bọn họ muốn mua gì thì mua.”
Trần Vân Hồng che miệng cười khúc khích: “Sư mẫu ơi là sư mẫu, người ta còn chưa định ngày dạm hỏi mà sư mẫu đã lo tới tiền mừng cưới luôn rồi.”
Điền Tú Phương cũng bật cười: “Kệ, cứ chuẩn bị trước tới khi ấy đỡ cập rập. Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu (1).”
Đúng lúc này, có tiếng bưu tá từ ngoài gọi vọng vào: “Đồng chí Tú Phương ra nhận thư nhá!”
Điền Tú Phương lập tức buông vải vóc trên tay xuống, vội chạy ra cửa thì gặp Văn Trạch Tài cầm phong thư đi vào.
Thì ra anh đã nhanh chân ra lấy giúp vợ.
Nhìn thấy tên người gửi, Điền Tú Phương phấn khích reo lên như một đứa trẻ: “A là chị Xuân Hoa anh ơi!”
Văn Trạch Tài yêu chiều vén lọn tóc loà xoà trước trán vợ: “Bên ngoài nóng lắm, vào trong từ từ đọc đi em, đừng đứng ngoài này toát hết mồ hôi bây giờ.”
“Dạ!” Điền Tú Phương cứ thế để chồng nắm tay dắt vào cửa hàng.
Vô tình hình ảnh tình tứ này lọt vào con mắt cú vọ của một bà thím. Bà ta tức khắc quay sang nguýt chồng một cái sắc lẹm: “Nếu ông cũng có thể dịu dàng bằng một phần mười Văn đại sư thì tôi đây đã cảm thấy ấm lòng!”
Ông chồng vốn mang phận ở rể, nghe vợ càm ràm cũng chỉ biết cười xoà cho qua chuyện: “Dào ôi, biết người biết mặt không biết lòng. Nhiều khi bên ngoài làm màu làm mè vậy thôi chứ về nhà lại tẩn vợ con lên bờ xuống ruộng ấy chứ. Đóng cửa vào bố ai mà biết được, như đôi vợ chồng ngay sát vách nhà mình đấy thôi, chả đánh nhau như cơm bữa còn gì. Bởi thế mới nói trông vậy mà không phải vậy đâu, đàn bà mấy người toàn nhẹ dạ cả tin!”
===
Chú thích:
(1)Làm người chẳng biết lo xa, hẳn là sầu muộn xảy ra cũng gần.