Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 118: Con rối hộ thân




Văn Trạch Tài thoải mái cười to: “Hahaha, đương nhiên là không ai dám cấm cậu rồi. Nhưng trước tiên cậu phải tới gặp cha vợ tương lai gửi con rối lại đó. Sau khi xong xuôi hết thì quay lại đây chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành các bước tiếp theo!”

Viên Vệ Quốc gật đầu: “Cái này tôi hiểu.”

Dứt lời, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng mới bước được hai bước, Viên Vệ Quốc liền ngoái đầu lại nói với Văn Trạch Tài nhưng mục đích chính là hằm hẹ doạ nạt người nào đó: “Nhờ anh chuyển lời tới cha tôi, trong vòng một năm tới đừng hòng đụng đến một giọt rượu!”

“Rượu mừng cũng không được à?” Vừa cười hỏi Văn Trạch Tài vừa liếc mắt về căn phòng phía trong, nơi chú Viên đang thập thò nghe lén.

Viên Vệ Quốc hừ hừ: “Không là không! Trà mừng cũng mang ý nghĩa tương tự!”

Nói xong, cậu chàng hùng hùng hổ hổ bỏ đi một nước.

Nghe có vẻ yên yên, chú Viên mới từ từ ló đầu ra, xuýt xoa cảm thán: “Cái thằng này tính nóng như lửa ấy!”

Văn Trạch Tài nhướng mày cười cười, xác thực tính tình Viên Vệ Quốc không ôn hoà cho lắm nhưng được cái biết phân biệt đúng sai phải trái, yêu ghét rạch ròi.

Sáng hôm sau, chú Viên dậy rất sớm vì còn vội về chuẩn bị tiễn con dâu tương lai. Hôm nay là ngày chúng nó khởi hành đi đến vùng núi tuyết.

Giữa trưa, Viên Vệ Quốc dắt Chung Nhiên và con rối nhỏ sang bên này chào tạm biệt gia đình Văn Trạch Tài. Chung Nhiên cười tủm tỉm đưa cho Thiên Nam và Hiểu Hiểu hai con búp bê gỗ: “Đây là quà chị Chung Nhiên tặng các em. Nhớ đặt trên đầu giường nhé, chúng sẽ bảo vệ hai đứa bình an vô sự.”

Đây chính là con rối hộ thân.

Con rối hộ thân cũng được làm từ nút bần, tuy nhiên nó không khoác lên mình một lớp da người như con rối hay đi bên cạnh Chung Nhiên, mà chỉ đơn giản dùng màu trang trí quần áo, hoa văn cho sinh động mà thôi.

Song, có một chi tiết nhỏ bắt buộc phải làm thật đó chính là phần tóc. Tóc trên đầu con rồi phải được lấy từ tóc của Thiên Nam và Hiểu Hiểu, như thế mới có tác dụng bảo hộ thân thể cho hai đứa nhỏ.

Giơ tay đón lấy hai con rối gỗ, cả Hiểu Hiểu lẫn Thiên Nam đều mắt tròn mắt dẹt nửa thích thú nửa tò mò.

Văn Trạch Tài tiến lên xoa đầu hai con, mỉm cười khách sáo: “Làm phiền cô Chung Nhiên quá.”

Chung Nhiên lắc đầu cười xoà: “Ấy, anh Văn đừng nói vậy, em thực sự rất quý mến Thiên Nam và Hiểu Hiểu. Hơn nữa chỉ có hai con rối nhỏ xíu xìu xiu, lấy gì mà phiền cơ chứ!”

Mấy ngày gần đây, Chung Nhiên cười nhiều hơn, tâm tình cũng cởi mở và thả lỏng hơn trước rất nhiều.

Người ta đã tỏ ra gần gũi như vậy, nếu mình cữ giữ ý giữ tý thì đâm ra xa cách quá. Vậy nên Văn Trạch Tài liền giục các con: “Hai đứa mau cảm ơn sư mẫu đi kìa.”

Bắt chước anh trai, Hiểu Hiểu cũng gọi Chung Nhiên là sư mẫu, tuy nhiên đối với Viên Vệ Quốc thì bé không kêu bằng sư phụ mà vẫn xưng hộ là chú Vệ Quốc như bình thường.

Nghe cha giục, hai cái miệng leo lẻo đồng thanh cất lên như rót mật vào tai: “Chúng con cám ơn sư mẫu ạ!”

Giọng trẻ con vừa ngọt ngào vừa trong trẻo đáng yêu lại càng khiến Viên Vệ Quốc khó xử tợn. Nếu là Văn Trạch Tài thì cậu còn có thể cự nự lại mấy câu chứ với hai thiên thần nhỏ này thì chịu chết, chỉ có thể đánh mắt ngó lơ qua chỗ khác. Trong khi đó, Chung Nhiên sướng rơn, cười tít hết cả mắt mũi: “Ngoan…ngoan lắm, đợi sư mẫu quay lại nhất định sẽ chơi cùng với hai đứa nha.”

Nhân lúc nhóm phụ nữ trẻ em bận quyến luyến bịn rịn chia tay chia chân, Văn Trạch Tài móc túi đưa cho Viên Vệ Quốc hai chục tờ giấy hoàng cốt tương, cùng lời căn dặn từ tận đáy lòng: “Trên đường chú ý cẩn thận, chỗ giấy này cậu mang theo bên mình, phòng ngừa vạn nhất.”

Lần này đi, ít nhất cũng phải một, hai tháng Viên Vệ Quốc mới quay trở lại. Đường xá xa xôi, lòng người hiểm ác, không ai có thể lường trước được những bất trắc có thể xảy ra, vậy nên càng chuẩn bị kỹ lưỡng bao nhiêu càng hạn chế rủi ro bấy nhiêu.

Nhìn xấp giấy trên tay, Viên Vệ Quốc trố mắt kinh ngạc, trời đất quỷ thần ơi, loại giấy này mà anh ta cũng có cơ á, vãi chưởng thật! Tuy nhiên, trong chớp mắt cậu ấy đã khôi phục lại thần sắc, nhanh chóng cất gọn vào tay nảy, quay sang nói lời cảm ơn với Văn Trạch Tài. Sau đó dắt lấy Chung Nhiên xuất phát lên đường kẻo nấn ná một hồi nữa sẽ trễ giờ mất.

Nhìn theo bóng dáng không khác gì một gia đình ba người hoà thuận, vui vẻ, Điền Tú Phương bật cười cảm khái: “Thế này có khi chờ bọn họ quay lại là chúng ta được uống rượu mừng cũng nên!”

Văn Trạch Tài bĩu bĩu môi: “Đến lúc đó chồng em lại phải xuất ra kha khá máu đấy!”

Điền Tú Phương vươn tay đánh yêu ông xã một cái rồi bật cười khúc khích: “Anh nói nghe ghê quá à!”

Văn Trạch Tài mau lẹ bắt được bàn tay nhỏ gầy, đút tọt vào túi áo khoác của mình rồi tình tứ kéo vợ vào nhà cho ấm. Vào xuân rồi mà xem chừng thời tiết vẫn còn rét dữ, đứng ngoài có tí thôi mà gió táp rát hết cả mặt mày!

Bởi vì Viên Vệ Quốc đi vắng cho nên việc học Mệnh thuật buộc phải tạm dừng, trong thời gian này Thiên Nam đi theo Triệu Đại Phi học Tướng thuật từ Văn Trạch Tài.

Chỉ còn ít ngày nữa là bắt đầu vào năm học mới, Văn Trạch Tài tranh thủ thời gian vừa dạy văn hoá vừa dạy Tướng thuật cho hai đứa nó. Tuy nhiên trong quá trình giảng dạy, anh đã phát hiện ra một vấn đề tương đối đau đầu đó là Thiên Nam rất có thiên phú về Mệnh thuật nhưng đối với Tướng thuật thì lại rất bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường.

Ngay bản thân thằng bé cũng nhận ra yếu điểm của mình vì thế càng ngày nó càng rầu rĩ, uể oải.

Trong khi đó, Triệu Đại Phi lại khiến Văn Trạch Tài bất ngờ vô cùng. Cậu ấy rất có năng khiếu ở lĩnh vực tướng thuật, tuy không thể so với Văn Trạch Tài nhưng tư chất của cậu ấy khá tốt, khả năng nắm bắt cực kỳ nhanh nhạy.

Cuối buổi học, sau khi nghe sư phụ nhận xét, Triệu Đại Phi vui như mở cờ trong bụng còn Thiên Nam thì ủ dột xị mặt ngồi thu lu một đống.

Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền nhẹ giọng an ủi: “Thiên Nam con đừng buồn, trên đời này mỗi người đều có một thế mạnh riêng. Con đã được thiên phú về Mệnh Thuật rồi, chút ít Tướng thuật nho nhỏ này cũng không có gì là ghê gớm. Hơn nữa, chí con lớn, chỉ có Mệnh thuật mới có thể giúp con bay cao, bay xa, đi được tới nơi con muốn đi, làm được những việc con muốn làm.”

Song, càng được cha động viên thì Thiên Nam lại càng tủi thân, thằng bé lau vội hai hàng nước mắt, nghẹn ngào thổ lộ lòng mình: “Nhưng con muốn mai này lớn lên sẽ trở thành một người lợi hại như cha cơ!”

Được con trai hâm mộ, Văn Trạch Tài nhướng mày tự đắc: “Chà, cái đó chắc khó đấy, trên đời này hiếm có người được như cha lắm. Thiên Nam à, sợ rằng con cố gắng cũng không đuổi kịp đâu!”

Đúng lúc này, Điền Tú Phương đi ngang qua, tình cờ nghe được trọn vẹn lời này của chồng. Cô tức khắc trừng mắt tỏ vẻ không hài lòng: “Sao anh lại nói với con như thế, con trẻ thì phải khích lệ động viên chứ, ai lại nói thế bao giờ?!”

Bỗng nhiên được mẹ đứng ra bênh vực, Thiên Nam không nhịn được nữa mà oà lên khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên Thiên Nam rơi nước mắt kể từ sau khi ông bà nội qua đời. Thằng bé khóc lóc thảm thương đến độ cả nhà quýnh quáng hết cả lên. Điền Tú Phương xót con, vội vàng ôm thằng bé vào lòng, xoa đầu xoa lưng, dỗ dành mãi nó mới chịu nín. Đợi Thiên Nam bình tĩnh trở lại, Hiểu Hiểu liền kéo anh trai ra vườn chơi, không thèm ở trong này chơi với cha nữa. Điền Tú Phương cũng bực mình lườm chồng một cái cháy mắt rồi theo lũ trẻ ra vườn. Tự nhiên bị vợ con xa lánh, Văn Trạch Tài cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, oan uổng cho anh quá, anh chỉ nói sự thật thôi mà.

Chờ mọi người tản đi hết rồi, Văn Trạch Tài mới gọi Triệu Đại Phi vào, nghiêm túc dặn: “Hồi đầu mới bước vào bộ môn Tướng thuật, con cũng bình thường như bao người khác, không có gì khiến thầy ấn tượng cho lắm. Nhưng càng học con càng tiến bộ chóng mặt, làm thầy rất ngạc nhiên đồng thời cũng rất vui mừng. Đại Phi, cố gắng lên. Nếu con chịu khó học và làm theo những lời thầy dạy thì chắc chắn mai này, riêng về lĩnh vực Tướng thuật con chỉ thua thầy một chút thôi!”

Cái gì, chỉ thua sư phụ có một chút thôi á, Triệu Đại Phi sướng rơn, hồ hởi hứa lấy hứa để: “Sư phụ, con nhất định sẽ chăm chỉ và chịu khó hơn nữa. Thầy cứ tin ở con. Con nhất định làm được.”

Thấy chồng được sư phụ công nhận, người làm vợ như Trần Vân Hồng cũng lấy làm vui mừng khôn xiết. Vốn dĩ ban đầu cô không dám đặt hy vọng quá nhiều tuy nhiên nay nghe chính miệng sư phụ nói vậy, cô như được củng cố thêm lòng tin, cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Trẻ con buồn nhanh mà vui cũng chóng, chỉ hai ngày sau Thiên Nam đã tươi tỉnh trở lại. Thằng bé như được tiếp thêm động lực, không những không lơ là việc học mà càng chú tâm gấp bội phần. Khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này cũng tràn ngập ý chí chiến đấu, một lòng quyết tâm chinh phục bộ môn Tướng thuật khó nhằn này.

Có Thiên Nam ở bên kích thích, Triệu Đại Phi cũng cuống cuồng ra sức nỗ lực, chứ lớ ngớ mà để đứa nhỏ vượt mặt thì chỉ có nước đội quần thôi!

Hôm nay nhân ngày hoàng đạo, Văn Trạch Tài chính thức khai trương cửa tiệm đoán mệnh. Đầu tiên, Triệu Đại Phi lật giở cuốn sổ ghi chép, thông báo những cuộc hẹn và những vị khách đã ghé cửa hàng trong khoảng thời gian gia đình thầy về quê ăn Tết.

“Hôm 24 tháng Chạp, đồng chí Phú ghé đưa thiệp cưới, mời chúng ta tới dự hôn lễ.”

Văn Trạch Tài nâng mắt hỏi: “Ngày mấy?”

Triệu Đại Phi lúng túng dò sổ rồi vỗ bốp một cái vào đầu mình: “Ôi trời, sư phụ, chính là ngày mai, ngày ba tháng hai!”

Văn Trạch Tài nhíu nhíu mày: “Mai à…hmmm…thế con sang bảo sư mẫu chuẩn bị tiền mừng đi, không cần mua quà đâu, chúng ta mừng tiền là được.”

“Vâng ạ”, Triệu Đại Phi đặt cuốn sổ xuống bàn rồi nhanh nhẹn chạy sang căn tiệm bên cạnh, chuyển lời tới sư mẫu.

===

Happy new year 2022, thân chúc các bạn và gia đình năm mới vạn sự như ý, an khang thịnh vượng, tấn tài tấn lộc tấn bình an!