Tô Niệm nhìn người ba già nua của mình, nhìn khuôn mặt gầy gò, hốc hác với mái tóc bạc phơ, dường như nhìn thấy vị giáo sư đại học tràn đầy tự tin và phong độ ngày nào ở trường đại học Tùng Thành.
Cô gật đầu, kiên định nói: "Ba, anh Hoà Bình nói là bác Triệu đã phải vận động rất nhiều mối quan hệ, xác định chắc chắn là ba có thể phục hồi chức vụ, bây giờ chỉ cần chờ Tuỳ ban Tùng Thành gửi công văn xét xử xuống nông trường Thắng Lợi, sau đó chờ nông trường kiểm tra đánh giá, ký tên là xong, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận trở về thành phố.
"
Hác Tú Hồng nghe xong suýt nữa thì ngã quỵ, một tay bám vào bàn, tay kia được con gái nhanh tay lẹ mắt phụ giúp mới đứng vững được, giọng nói nghẹn ngào: "Minh Đức, ông được phục hồi chức vụ rồi, chúng ta! chúng ta có thể trở về rồi!"
Tô Minh Đức cũng rưng rưng nước mắt, nói năng lộn xộn: "Ừ! ừ, có thể trở về rồi.
"
Hai chữ "trở về" ấy, họ đã phải dùng đến bảy năm để viết ra.
Đêm đó, gia đình Tô Niệm ai nấy đều trằn trọc, khó ngủ.
Hác Tú Hồng vì quá vui mừng nên dậy sớm nấu bữa sáng, lại nghe thấy chồng dặn dò: "Dù sao thì vẫn phải chờ nông trường kiểm tra, xác nhận tư tưởng của chúng ta trong những năm qua không có vấn đề mới được, giờ vẫn chưa đến một tháng, phải thận trọng trong mọi việc, không được để bọn họ bắt được cái thóp nào.
"
"Đúng vậy, anh nói đúng.
" Hác Tú Hồng gật gù, trong khoảng thời gian này phải thật cẩn thận, đã nhẫn nhịn bảy năm rồi, không sợ thêm một thời gian nữa, chỉ cần thật sự rời khỏi đây thì mới có thể yên tâm.
Tô Niệm nhìn ba mẹ với niềm vui sướng và sự mong chờ được trở về thành phố, dường như trẻ ra hơn mười tuổi, nụ cười luôn hiện diện trên khuôn mặt họ, cô chỉ biết cắn răng giấu nỗi lo lắng vào trong lòng.
Ăn sáng xong đến văn phòng, Tô Niệm chủ động xin đi kiểm tra tình hình sản xuất ngoài trời.
Giữa trời mùa đông lạnh giá này ai mà thèm ra ngoài chứ?
Diêu Phượng Hà và Chu Kiến Quân nghe thấy thế thì chỉ muốn cô nhanh chóng ra ngoài chịu rét, lập tức đuổi cô đi.
Hoàn thành công việc kiểm tra, lê bước trong gió rét, Tô Niệm đến chuồng bò ở phía tây nông trường.
Bác gái Tần và Tiểu Nguyệt đang nhặt củi ở cách đó vài trăm mét, đó cũng là công việc hàng ngày của những người xuống nông trường cải tạo.
"Bác gái Tần, sức khỏe của bà đỡ hơn chưa ạ?"
Bác gái Tần lưng khom xuống, nhìn thấy Tô Niệm đến thì nở nụ cười, nếp nhăn ở khoé mắt càng thêm hằn sâu: "Đỡ nhiều rồi, phải cảm ơn thuốc của cháu.
"
Tiểu Nguyệt nhìn thấy chị Tô Niệm, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa nỗi lo lắng.
Tô Niệm cười với cô bé, an ủi cô bé vài câu.
Nhân lúc trời lạnh, cán bộ giám sát trong chuồng bò đang sưởi ấm trong nhà, ba người đứng bên ngoài nói chuyện.
Bác gái Tần là người xuống nông trường từ mười năm trước, lúc ấy con trai và con dâu đều đã mất, chỉ còn lại đứa cháu gái năm tuổi, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau ở nông trường này mà sống, cuối cùng cũng vượt qua được.