Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành Phố

Chương 29





Nghe thấy tin đã được xét xử lại, trong đầu Tô Niệm ong ong, một lúc sau mới hoàn hồn, lơ đãng cúp điện thoại, cô cũng không nhớ xem Triệu Hoà Bình nói gì nữa, chỉ biết rằng, cuối cùng cũng gia đình cô có thể trở về thành phố!
Trên mặt nở nụ cười, Tô Niệm muốn nhanh chóng trở về nhà chia sẻ tin vui này cho ba mẹ, nhưng vừa mới bước ra khỏi bộ phận đội, nghe thấy Vương Nhị Trụ - tên đàn em của Trần Chí Cương - hét lớn: "Anh Cương, Tô Niệm ở đây!"
Tô Niệm vội vã bước nhanh hơn, phía sau, Trần Chí Cương vẫn bám riết không buông.
Nông trường Thắng Lợi chỉ có hai chiếc điện thoại quay số.

Một chiếc được đặt trong phòng thông tin trên tầng ba tòa nhà văn phòng, dành riêng cho các lãnh đạo nông trường sử dụng, nằm ngay cạnh phòng làm việc của bí thư Trần Quảng Phát.

Chiếc còn lại đặt tại văn phòng bộ phận đội, nơi đặt chung với phòng làm việc của đội trưởng, kế toán và thủ kho, chịu trách nhiệm quản lý sản xuất và xây dựng của nông trường.

Mọi khi nếu có ai gọi đến, cán bộ trực ban ở bộ phận đội sẽ ghi lại thông tin, nhắn người được gọi đến nghe hoặc gọi lại.
Giây phút này đây, tin vui ba được phục chức và niềm hạnh phúc khi sắp được trở về thành phố của gia đình đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi lấn át.

Kẻ đang hung hăng bám theo sau Tô Niệm như con sói đói khát máu, khiến cô chỉ muốn thoát khỏi anh ta càng nhanh càng tốt.
Mấy năm nay, Trần Chí Cương dựa vào thế ba mình là bí thư nông trường mà hống hách, ngang ngược, ức hiếp, bóc lột người khác.

Anh ta còn thường xuyên giở trò sàm sỡ, quấy rối những cô gái trẻ xuống nông trường.
Giờ đây, anh ta như con rắn độc đang rình rập, nhe nanh vuốt lao tới Tô Niệm, khiến cô lạnh toát sống lưng.

"Tô Niệm! Em gái Tô Niệm!" Trần Chí Cương vừa chạy vừa đuổi đám đàn em đi chỗ khác, bản thân thì tiếp tục đuổi theo Tô Niệm.
"Tô Niệm, em chạy làm gì vậy?" Trần Chí Cương tự cho mình là người có gia thế tốt, lại cao to, đẹp trai, là người đàn ông lý tưởng nhất nông trường Thắng Lợi này, làm sao có thể không cưới được Tô Niệm - cô gái xuống nông trường này chứ.
Tô Niệm bị anh ta nắm lấy tay, bất đắc dĩ phải dừng lại, giãy giụa mãi mới thoát ra được.

Lúc này trên đường không có nhiều người, chỉ có vài người đi qua nhìn thấy cảnh Trần Chí Cương kéo lôi Tô Niệm thì đều dành cho cô ánh mắt khinh bỉ.
"Đồng chí Trần, tôi còn phải về làm việc..."
"Làm việc có gì hay ho, cưới anh đi, sau này em không cần phải làm lụng gì nữa, ở nhà anh nuôi." Trần Chí Cương vẫn chưa muốn xé rách mặt mũi với Tô Niệm, vẫn nói những lời ngọt ngào dỗ dành cô.
Anh ta nào biết, những âm mưu bẩn thỉu của anh ta đã bị Tô Niệm vô tình nghe thấy, Tô Niệm cũng không muốn dây dưa với anh ta nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Trần Chí Cương, tôi sẽ không bao giờ cưới anh, càng không bao giờ theo anh, anh từ bỏ ý định đi."
Hiếm khi thấy Tô Niệm cứng rắn như vậy, Trần Chí Cương đột nhiên cười, khóe miệng nhếch lên, ngược lại càng thêm thích thú vẻ mặt nghiêm túc kia của cô.