Trước đó hắn cũng vừa mới nghe mẹ nói đến chuyện nhà họ Lâm ôm nhầm con, bây giờ lại nghe cô gái trước mặt này cũng nói ra thân thế tương tự như thế, loại cha mẹ kiểu vậy đúng thật là đáng khinh.
Mấy ngày nay hắn chỉ ở ký túc xá của trường học, không có thời gian về nhà nên cũng không biết nhà họ Lâm xử lý chuyện đó ra sao.
Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng biết Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không rời đi, dù sao thì có một vị hôn phu ưu tú như hắn, đầu cô phải bị kẹp cửa mới có thể hủy hôn mà trở về dưới quê cùng với cha ruột mình.
Tính một chút thì cũng đã mấy ngày không đến thăm cô rồi.
Lần trước có cơ hội tốt như thế mà lại bị Lâm Tiểu Soái phá hỏng hết, rất lâu sau đó hắn cũng chẳng muốn gặp hai chị em bọn họ nữa, chỉ là qua nhiều ngày rồi cũng nguôi giận đi, hắn lại bắt đầu d.a.o động.
Nhìn Lâm Thi Thi trước mặt một cái, rồi lại nghĩ đến Minh Nguyệt tựa như một đóa hoa phù dung thuần khiết không cần phải bôi son trát phấn mà vẫn rất diễm kiều khiến cho lòng người mê đắm, sự hứng thú của hắn đối với Lâm Thi Thi cũng bất chợt ít đi rất nhiều.
Nhưng mà thấy cô ta đáng thương như vậy, Vương Tranh Lượng vẫn quyết định giúp cô ta tìm vị hôn phu nào đó.
“Em biết hắn tên gì hay sống ở đâu không, anh dẫn em đi tìm hắn.”
Nhân tiện nhìn xem thử vị hôn phu bị bỏ rơi kia rốt cuộc là người nào, ngay cả vợ sắp cưới của mình chạy mất mà cũng không biết, thật đúng là ngu xuẩn!
Vương tiểu soái âm thầm giễu cợt trong lòng.
Lâm Thi Thi ngẩng đầu nhìn hắn, cô ta nắm chặt lòng bàn tay mới từ từ bình ổn tâm trạng lại, vẻ mặt làm bộ không chắc chắn.
“Hình như tên là, Vương Tranh Lượng, em nghe cha mẹ nói anh Vương đó làm việc ở Đại học Hải Thị, cho nên hôm nay tới đây thử vận may một chút, xem có thể tìm được anh ấy hay không.”
Sau khi chắc chắn lời mình nói không có chút sơ hở gì thì Lâm Thi Thi bắt đầu nghi hoặc nhìn hắn: “Anh có biết anh Vương Tranh Lượng ở đâu không?”
Mà khoảnh khắc sau khi Vương Tranh Lượng nghe hết lời này của Lâm Thi Thi thì cũng đã trở nên ngu người luôn rồi.
Vương Tranh Lượng... Đó không phải là hắn sao?
Cho nên cô ta đến đây là để tìm hắn!
Hai nhà ôm nhầm con...Gần đây mới được nhận về...Vị hôn phu không biết mình đã bị vợ sắp cưới rời bỏ...
Cho nên nhân vật chính của mấy lời vừa rồi, lại chính là hắn!
Biết được điều này, gương mặt Vương Tranh Lượng tái mét trong phút chốc, trông khó chịu vô cùng.
Anh ta không dám tin Lâm Minh Nguyệt vậy mà đã chạy rồi, chạy theo cha ruột của cô về quê!
Không những vậy, cô lại còn dám từ hôn với mình, cô lấy đâu ra dũng khí đó vậy!
Vương Tranh Lượng tức tới răng hàm cắn sắp vỡ ra rồi, chỉ thấy mặt mình bị Lâm Minh Nguyệt mài mòn cả đất, cô thật sự đã quá coi thường mình rồi.
Nhưng thứ làm anh ta tức giận hơn nữa là, nghĩ đến lời mà bản thân vừa nói ra trước mặt Lâm Thi Thi đó, cái gì mà “Nếu tên đàn ông đó dám mắng em anh sẽ lập tức giáo huấn cậu ta” “Trừ khi mắt tên chồng chưa cưới đó mù rồi mới trách tại em”, sự phẫn nộ chạy dài quanh mạch m.á.u của Vương Tranh Lượng.
Nếu anh ta tức giận với Lâm Thi Thi thì có khác nào tự mình vả mặt mình không?!
Thấy Vương Tranh Lượng căng con mắt, cánh mũi phập phồng, nhìn là biết đang cố gắng kìm nén cơn tức giận.
Xem ra anh ta có lẽ đã nhận thức được toàn bộ cái gọi là tiền nhân hậu quả.
Trong lòng Lâm Thi Thi mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra nước đi này của cô ta quá mạo hiểm, vì nếu sơ suất là sẽ bị Vương Tranh Lượng thù ghét.
Nhưng may là cô ta vừa nãy đã cố hết sức có thể hướng toàn bộ sự thù ghét về phía Đỗ Minh Nguyệt, làm cho Vương Tranh Lượng biết trong chuyện này cô ta cũng là người bị hại, không những vậy cô ta thậm chí còn rất áy náy với “chồng chưa cưới” mà trước nay chưa từng gặp.
Cứ như vậy, đừng nói là phủi sạch sẽ trách nhiệm của mình, còn có thể để lại ấn tượng lương thiện am hiểu đạo lý trong lòng Vương Tranh Lượng.
“Đồng chí, nếu anh biết anh ấy đang ở đâu thì hãy đưa tôi tới tìm anh ấy với, tôi nhất định phải thay Minh Nguyệt xin lỗi anh ấy đàng hoàng.”
Lâm Thi Thi nói xong, lại bồi thêm câu nữa tỏ vẻ có lỗi.
“Xin lỗi, nhất thời thuận miệng rồi.”