Thập Niên 70: Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học

Chương 5





"Con cứ nghỉ ngơi tiếp, cha và mẹ con về làm nốt chỗ việc còn lại.

" Chung Thanh cất bát đi, Tô Minh đắp chăn cho Tô Diệu Vân.

Hôm nay công điểm vẫn chưa kiếm xong, cả nhà còn phải ăn uống.

Tô Diệu Vân nhìn theo bóng lưng hai người già, lại xuống sàn, đi một vòng quanh nhà trong nhà ngoài.

Đi đến phòng đông thì thấy trên tường treo một chiếc gương, không nhịn được tiến lên soi.

Cơ thể này có vẻ giống với cô trước kia, khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mi dài và rậm, đôi mắt hạnh trong veo, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, khuôn mặt này đẹp vô cùng.

Chỉ có điều vì vẻ suy yếu trên mặt khiến cho vẻ đẹp này giảm đi vài phần.


Ánh mắt dừng lại ở vết bớt hình thù kỳ lạ màu đỏ nhạt giữa xương quai xanh, Tô Diệu Vân như nhớ ra điều gì, đưa tay nhắm mắt lại, ngay sau đó trong tay cô bỗng nhiên xuất hiện một vốc nước.

Cô lập tức phấn khích nhảy dựng lên hai cái, kiếp trước cha mẹ cô mất đã để lại cho cô một miếng ngọc bội có hình dạng giống với vết bớt, từ đó trong đầu cô không hiểu sao lại xuất hiện không gian linh tuyền.

Linh tuyền có thể tự do lấy nước, có một lần cô vô tình phát hiện ra uống vào có thể cải thiện sắc mặt, thúc đẩy quá trình trao đổi chất phục hồi cơ thể.

Không chỉ vậy, đối với động vật và thực vật cũng có tác dụng tương tự, có thể gọi là nước thần, nhưng nước bên trong sẽ càng dùng càng ít.

Kiếp trước, sau khi Tô Diệu Vân có được thứ nước này đã khơi dậy rất nhiều cảm hứng nghiên cứu khoa học, làm rất nhiều nghiên cứu, chỉ có điều linh tuyền ngày càng ít.

Cô cũng từng thử phân tích thành phần của nước, sao chép nước suối nhưng đều thất bại.


Mặc dù bây giờ linh tuyền cũng chỉ còn một nửa, thế giới này cũng không phong phú về vật chất như kiếp trước, nhưng có thể sống lại, Tô Diệu Vân vô cùng thỏa mãn.

Tô Diệu Vân đang chuẩn bị chậm rãi đi về giường nằm thì thấy một cậu bé bảy tám tuổi kéo tay một cậu bé năm sáu tuổi chạy về.

"Về nhà rồi! Anh ơi em đói quá, lót dạ trước đã.

" Cậu bé nhỏ tuổi hơn giật tay anh trai định chạy vào bếp.

"Em nhỏ tiếng thôi, làm ồn đến cô út đấy!" Cậu bé lớn hơn lập tức trợn mắt, cẩn thận liếc nhìn phòng tây, thấy không có động tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi cô út về, ông bà nội còn cả cha mẹ đều dặn dò bọn họ ngày thường không được ồn ào làm phiền cô út học.

Sau khi cô út bị bệnh, bọn họ càng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô út.

Cậu bé nghe vậy, trợn tròn mắt, vội vàng dùng hai bàn tay nhỏ che miệng, nhẹ nhàng đi về phía bếp.