Khương Hà cảm thấy áp lực của tăng gấp đôi.
Bây giờ nó vẫn chỉ là một hạt giống, và nó không thể bị đốt cháy bằng lửa.
Muốn kéo nó ra cũng không thể, sẽ bị người khác phát hiện, còn chưa kể đến việc cô không đủ sức để nhổ hết tất cả chúng! Vậy bây giờ cô nên làm thế nào? Thuốc trừ sâu! Có lẽ nó có thẻ giết chết những cây con này để nó không có cơ hội chui ra làm hại người.
Cô nhớ rằng ở thôn Đại Hà có thuốc trừ sâu, nhưng cô không thể có được chúng vì chúng thuộc sở hữu của lữ đoàn.
Bố cô tuy là trưởng thôn nhưng cũng chỉ khi có sự đồng ý của lữ đoàn trưởng mới có thể nhận thuốc trừ sâu.
Cô không thể chỉ dựa vào cha mẹ mình, rồi cô chợt nghĩ đến một người.
Đúng vậy, là cô ta! Nghĩ được giải pháp, Khương Hà cảm thấy tốt hơn, vì vậy cô đã ra đồng hái một số loại rau và lượn trong rừng vài vòng.
Cô chọn một số nấm tươi và một số loại thảo mộc tự mắn thay, cô đã đi sớm.
Ở thị trấn nhỏ vùng biên giới này, có rất nhiều thứ ở trong khu rừng rậm rạp.
Thậm chí còn có một số thảo dược.
Khương Hà đã làm khô nấm và thảo mộc đã hái trước khi cho vào nồi.
Sau khi mở nắp, một mùi bánh nồng nặc bay ra.
Cố Tây Lăng vừa xuống nhà liền ngửi thấy mùi thơm, đi tới, hỏi: "Em đã làm gì vậy, sao lại thơm như thế?" "Đi rửa tay và chuẩn bị ăn sáng đi." "Được."Khương Hà lấy bánh ra để nguội, sau đó đổ bột vào chảo, nướng một lớp bánh mỏng, vắt chút nước từ củ cải bào ngâm đêm qua, rồi cho một ít dầu ớt, làm bánh crepe. Ngon ngoài sức tưởng tượng.
Cố Tây Lăng cắn một miếng, đồng thời nói: "Khương Hà, em rất biết cách khiến tôi ngạc nhiên đấy." Khương Hà mỉm cười và không nói gì..
Cố Tây Lăng ăn mấy cái bánh liền một lúc, sau đó cầm lấy bánh nướng vàng rực đầy lỗ mật nhìn, "Cái này có vẻ rất mới lạ." Anh ngập ngừng cắn thử một miếng.
Khi bánh vừa vào đến miệng, nó tan chảy ngay lập tức, để lại dư vị ngọt ngào.
Nó còn rất mềm và xốp.
Anh không nhịn được lại cắn thêm một miếng, rồi lại cắn miếng nữa, khi thấy chỉ còn một nửa, tính để dành cho cô nên đứng dậy vỗ tay nói: “Tôi còn có chuyện phải làm, vì vậy tôi sẽ không về ăn trưa." “Buổi trưa tôi làm thịt thỏ, anh thật sự không về?” Khương Hà thấy bộ dạng vội vàng của anh tò mò hỏi.
Cố Tây Lăng bĩu môi, "Hôm nay tôi phải đi một đoạn đường dài, nếu em làm thì có thể để lại cho tôi một ít.".