Không có cách nào khác, với công điểm của cô ta và Lục Cương Quốc hoàn toàn không nuôi được ba đứa con gái, một đứa con trai.
Hơn nữa, bọn họ cũng không có nhà.
“Mấy đứa bây cũng chú ý chút cho mẹ, bằng không đều cút hết ra ngoài.” Mẹ Lục nhìn ba đứa con trai bên dưới và hai đứa con dâu, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Anh tư Lục Nghiệp Quốc rên rỉ: “Mẹ, sao con có thể giấu lương thực riêng được chứ? Còn nữa, con chỉ hận không thể cho em gái ăn ngon kia kìa.”
Lục Ái Quốc cười hàm hậu: “Mẹ, bây giờ em gái đang bị thương, mỗi ngày cơm của con chia cho em gái nửa bát.”
Lục Cương Quốc nôn nóng: “Mẹ, con cũng thế.”
Bọn họ đều là đàn ông, da dày thịt béo ăn ít một chút cũng không sao, em gái thì khác, lớn lên giống như bông hoa, nếu đói xỉu thì phải làm sao?
Điền Kim Hoa tức đến muốn đảo trắng mắt.
Ngược lại Trương Thục Vân không có phản ứng lớn bao nhiêu, trước khi cô ta gả qua đây đã biết nhà họ họ Lục thương cô em chồng rồi. Còn nữa, tuy rằng cha Lục và mẹ Lục thương Lục Giai Giai nhưng xưa nay không chiếm lời của bọn họ.
Ngược lại, cha Lục là đại đội trưởng khiến công việc của bọn họ đều nhẹ nhàng hơn những người khác, trợ cấp cũng không ít.
Đối diện với tình yêu thương như vậy của nhiều người, đột nhiên cơm trong miệng Lục Giai Giai có hơi nuốt không trôi.
Nguyên chủ vì Châu Văn Thanh mà thường xuyên trộm trứng gà nhà tiết kiệm được và đồ ăn lương thực tinh mà mẹ Lục cho cô, buổi tối mình lại đói đến không ngủ được.
Cô vốn nên có một cuộc đời tốt hơn, kết quả lại lăn lộn thành kết cục thê thảm như thế.
Là quá yêu hay là quá ngốc?
Lục Giai Giai không hiểu được, nhưng cô tuyệt đối sẽ không lặp lại con đường của nguyên chủ.
“Thương em gái, thương em gái, môi trên đụng môi dưới dám mạnh miệng với bà, tụi bây làm gì trong lòng bà biết rất rõ.” Mẹ Lục trừng mắt nhìn Điền Kim Hoa với vẻ hung dữ, ý tứ khỏi cần nói cũng biết.
Lục Cương Quốc bức bối đến mức đỏ mặt tai hồng, hé miệng lại không nói ra được lời gì cả, xưa nay anh ta vốn ăn nói vụng về.
Mẹ Lục hừ một tiếng: “Tụi bây cút hết ra ngoài cho tao, đừng làm phiền con gái tao nghỉ ngơi.”
Ngoại trừ cha Lục ra, mẹ Lục tống cổ hết tất cả những người khác ra ngoài.
Người đi bớt, bầu không khí lập tức yên tĩnh hẳn đi, Lục Giai Giai cắn một miếng bánh trứng, mở đôi mắt to đợi mẹ Lục nói chuyện.
Cuối cùng, mẹ Lục cũng không nhịn được mà hỏi: “Giai Giai, hôm nay là ai đã cứu con trên núi thế?”
Quả nhiên là hỏi chuyện này, Lục Giai Giai cúi đầu, trên chân quấn nẹp gỗ, vừa nhìn đã biết vết thương trên chân đã được xử lý.
Cô tuyệt đối không có khả năng giống như nguyên chủ cho Châu Văn Thanh nhận hộ công lao này.
Cô nuốt nước miếng: “Là Tiết Ngạn, anh ấy cõng con xuống núi.”
“Tiết Ngạn!” Mẹ Lục kinh ngạc.
Cha Lục thì lại đứng bật dậy khỏi ghế, đi qua đi lại trong phòng.
Lục Giai Giai chớp đôi mắt hơi đỏ: “Nếu không phải có Tn thì hôm nay con đã chết trong núi rồi, mẹ, mẹ không biết con rớt vào khe núi có bò kiểu gì cũng không lên được, bên cạnh còn có một con rắn…”
“Ôi con gái tôi…” Mẹ Lục ôm con gái bảo bối bật khóc.
Lục Giai Giai cũng muốn rơi nước mắt theo, nhưng một giây sau đã bị cha Lục quát lớn, trong tay ông ta cầm tẩu hút: “Khóc cái gì mà khóc? Thế này là được cứu tận hai lần rồi còn gì…”
Cha Lục gấp đến mức tóc đã sắp bạc hết.