Lúc này nhà họ Tiết cũng đang ăn cơm, khác với loại cơm trắng nửa đặc của nhà họ Lục, trên bàn cơm đều là mớ rau dại hỗn độn.
Bây giờ đang là ngày mùa bận rộn, nếu chỉ ăn mấy thứ này cơ thể rất nhanh sẽ suy kiệt.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Tối con sẽ lên núi một chuyến.”
Lên núi làm gì, người nhà họ Tiết đều biết nhưng không nói ra.
Tiết Dương nuốt nước miếng. Cậu bé muốn ăn thịt gà, nói đến thịt gà cậu bé mới nhớ ra Lục Giai Giai.
Cậu bé bảo Tiết Ngạn: “Anh cả, hôm nay cô gái xấu xa ngồi trong nhà đó nói muốn cho em trứng gà nhưng em không nhận.”
Tiết Dương ngẩng đầu đợi được khen ngợi.
“Cô gái xấu xa nào?” Ngón tay cầm đũa của Tiết Ngạn siết chặt hơn.
Tiết Dương tức nghẹn ở ngực: “Chính là cô gái xấu xa chạy tới đây chửi anh đó, chị ta nói muốn cho em trứng gà nhưng em không nhận.”
“Chuyện này…” Cha Lục liếc mắt nhìn Tiết Ngạn đang vùi đầu ăn cơm.
Tiết Ngạn không ngẩng đầu, cơ bắp căng cứng trên cánh tay hoàn mỹ trơn tru, thấp giọng nói với tất cả mọi người: “Cô ta chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng thôi, chúng ta đã nhận đồ, không còn liên quan gì nữa.”
…
Buổi chiều, Lục Giai Giai lại bắt đầu tổng kết công điểm tháng này, khi tổng kết đến nhà Tiết Ngạn cô phát hiện ra có chỗ không đúng.
Với năng lực của Tiết Ngạn sao có thể một ngày chỉ làm được ba công điểm, cô hoang mang một lúc trong đầu chợt lóe lên một vài hình ảnh vụn vặt.
Lục Giai Giai nhanh chóng lật tìm phát hiện ra nửa tháng trước ngày nào La Khinh Khinh cũng làm đủ mười công điểm, còn có năng lực hơn cả một người đàn ông sức dài vai rộng.
Cô cắn chặt môi.
Châu Văn Thanh!
Lục Giai Giai tức điên cả người nhưng đồng thời cũng hơi chột dạ, cô nhớ nguyên chủ biết những chuyện này.
Tiết Ngạn từng lén tới tìm nguyên chủ kết quả bị chửi cho một trận ê chề, còn uy hiếp đối phương nếu dám nói ra cô ta sẽ khiến cả nhà họ Tiết không sống được ở thôn Tây Thủy nữa.
Lục Giai Giai: “…”
Bây giờ cô thậm chí còn nghi ngờ có phải đầu của nguyên chủ bị cửa kẹp rồi không, sao lại say mê Châu Văn Thanh đến mất não như vậy?
Vừa nghĩ đến chuyện này cô cũng tham gia vào, Lục Giai Giai quả thật chỉ muốn đập đầu vào bàn chết ngay cho rồi.
Cô ngồi nguyên tại chỗ với vẻ sống chẳng còn gì tiếc nuối nữa, nhưng rất nhanh một chuyện khác càng khiến cô quẫn bách hơn.
Vì trời nóng, buổi trưa cô uống quá nhiều nước cho nên bây giờ nhịn có hơi khó.
Chịu đựng nhiều lần cuối cùng Lục Giai Giai vẫn cầm nạng của mình chuẩn bị đi nhà vệ sinh.
Cô run rẩy đi ra ngoài cửa, quá gấp, cô định gọi một người đi đường giúp mình.
Nhưng trên cơ bản mọi người đều đi làm đồng cả rồi, bên ngoài chẳng có lấy một bóng ma, Lục Giai Giai nhịn đức mức ngón chân cong lại.
Vừa rồi cô không nên xấu hổ, kết quả bây giờ hoàn toàn không nhịn được nữa, hai mắt cô nhìn xung quanh phát đỏ cả lên, càng đi chân càng đau!
Cô cố nhịn tiến lên, trước mắt đột nhiên xẹt qua một bóng người, Lục Giai Giai nhìn chằm chằm qua đó, ngẩn người dừng bước chân.
Vậy mà lại là Tiết Ngạn!
Cô nhịn… nhưng mà không nhịn nổi má ơi…
Mất thể diện còn hơn là đái dầm.
Lục Giai Giai lớn tiếng gọi: “Ân nhân, giúp với!”
Bước chân của Tiết Ngạn không thay đổi giống như không nghe thấy tiếng của Lục Giai Giai.
“Tiết Ngạn…” Lục Giai Giai vừa nôn nóng tiến lên vừa căng da mặt đỏ bừng gọi: “Giúp em!”
Nghĩ lại cẩn thận những chuyện đó đều là nguyên chủ làm, không liên quan gì đến cô hết, Lục Giai Giai chỉ có thể uy hiếp bảo: “Lần này anh không giúp em, em sẽ nói với tất cả mọi người… nói…”
Cuối cùng Tiết Ngạn cũng có phản ứng, quay đầu lại với vẻ dửng dưng, ánh mắt sắc bén mang theo nguy hiểm.
Lục Giai Giai rụt cổ, trừng to hai mắt, đầu óc nóng lên: “Em sẽ nói với tất cả mọi người anh thích em!”
Tiết Ngạn ghét bỏ nguyên chủ rất lâu, chỉ sợ chuyện không thể chịu đựng được nhất chính là có quan hệ với cô đặc biệt còn là loại vu tội trắng trợn như vậy.
Trên mặt Lục Giai Giai treo nụ cười giả lả định cầu cứu thêm, chủ yếu là cô thật sự không nhịn nổi nữa.