Người giống như Tiết Ngạn vừa nhìn đã biết là nhân trung long phượng, cô sẽ không tự tìm đường chết đâu.
Lục Giai Giai duỗi tay với cậu bé: “Quả trứng này coi như chị xin lỗi anh cả của em nhé.”
Tiết Dương nhìn quả trứng gà đó: “Quả trứng này là muốn đưa cho anh cả tôi sao?”
Lục Giai Giai không ngờ đứa trẻ này vẫn rất thông minh.
“Tôi không nhận, anh cả tôi cũng không cho tôi nhận!” Tiết Dương quay đầu ôm bình nước trong lòng mình chạy đi.
“Ôi!” Lục Giai Giai không gọi được người lại, chỉ có thể cất quả trứng gà đi.
Nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, cô lập tức nhớ đến cha Lục và mẹ Lục vẫn còn đang làm việc dưới cái nắng oi ả.
Cô đã chuẩn bị xong rồi, phát tiền lương tháng đầu tiên sẽ mua thịt và trứng gà cho gia đình để bù đắp thiếu hụt một năm này.
Lục Giai Giai mở bình nước của mình ra uống một ngụm, vừa vặn chặt đã nhìn thấy La Khinh Khinh đi từ bên ngoài vào.
Một tay cô ta cầm sách, một tay ôm bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Lục Giai Giai, cơ thể tôi không thoải mái, cô có thể nhường công việc của cô cho tôi được không?”
“Không thoải mái thì cô về nghỉ ngơi đi.” Lục Giai Giai cảm thấy yêu cầu của La Khinh Khinh thật chẳng ra làm sao.
Dựa vào cái gì cô phải nhường công việc tốt như vậy cho cô ta?
Cô muốn lên thị trấn làm việc, có người nhường cho cô không?
La Khinh Khinh đè nén cơn giận, gương mặt lạnh lùng: “Tôi thật sự không thoải mái, cô nhường cho tôi làm một ngày thôi.”
Lục Giai Giai nhíu mày: “Không chỉ mỗi cô không thoải mái mà tất cả mọi người đều không thoải mái, cha mẹ tôi cũng khó chịu, các thanh niên trí thức tới cùng cô cũng khó chịu trong người, không có một ai muốn làm việc dưới trời nóng như vậy hết!”
“Cô…” La Khinh Khinh không ngờ Lục Giai Giai rắn mềm đều không ăn, cô ả tức giận nói:” Chẳng trách Châu Văn Thanh không thích cô, con người cô quá máu lạnh, không có một chút lòng đồng cảm nào cả.”
“Hóa ra không nhường công việc cho cô chính là không có lòng đồng cảm, vậy cô tới nhà ăn lớn trên thị trấn hỏi thử xem có người nào nhường công việc cho cô không?”
Lục Giai Giai đập mạnh bình nước lên mặt bàn, giọng nói lạnh lùng: “Châu Văn Thanh không thích tôi thật đúng là quá tốt, loại rác rưởi như anh ta tôi hoàn toàn không coi trọng, cô cảm thấy tốt thì cô tự đi mà nhận.”
“Vậy mà cô lại nói Châu Văn Thanh là rác rưởi?” La Khinh Khinh sững sờ.
Hơn một năm nay Lục Giai Giai thích Châu Văn Thanh bao nhiêu cô ả đều nhìn thấy rất rõ ràng, Lục Giai Giai không bao giờ cho phép người khác nói xấu một câu nào về Châu Văn Thanh trước mặt cô.
Rốt cuộc hôm nay làm sao vậy?
La Khinh Khinh hỏi lại: “Cô không sợ anh ta nổi giận sao?”
“Giận thì giận, đương nhiên, nếu cô thật sự nhìn trúng Châu Văn Thanh vậy tôi có thể nói với cha tôi để ông ấy giúp các cô tuyên truyền trong đại đội một chút, ngày mai cũng có thể cho các cô nghỉ phép để các cô lên thị trấn đăng ký kết hôn.”
“… Tôi… tôi đâu có thích anh ta.” La Khinh Khinh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai rồi rời đi.
…
Gần mười một giờ, mẹ Lục cầm một bình gốm đi vào.
“Mẹ mang nước đậu xanh ướp lạnh cho con đây…” Giọng nói của bà ta thấp đi vài tông: “Còn thêm đường nữa, con thử xem có ngọt không!”
“Trời nóng như vậy sao mẹ còn đặc biệt chạy tới chỗ con làm gì.” Lục Giai Giai nhíu mày, muốn đứng dậy giúp bà ta cầm đồ.
“Hôm nay mẹ về nấu cơm, nhàn rỗi không có việc gì mà, lửa trong nhà có người canh rồi!” Mẹ Lục lấy cái bát trên bình gốm xuống, rót một bát nước: “Mau uống đi, để lát nữa là không ngon đâu.”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn mồ hôi trên trán mẹ Lục, đẩy bát về phía bà ta, mím môi bảo: “Mẹ uống một bát trước đi, mẹ không uống thì con cũng không uống.”
“Mẹ không uống…”
“Vậy mẹ mang về đi, con không uống!
Mẹ Lục lập tức đỏ hoe mắt: “Con gái mẹ hiếu thuận quá.”
Lục Giai Giai nôn nóng bảo: “… Mẹ mau uống đi, uống xong con còn uống nữa.”