Một cái ngã này “Lục Giai Giai” cũng không chết mà giống như cô, được Tiết Ngạn cứu về.
Nhưng cô ta sợ người khác biết cô ta lại được Tiết Ngạn cứu mới trực tiếp đẩy ơn cứu mạng lên người Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh vẫn uyển chuyển từ chối yêu cầu kết hôn mà cha Lục nói, hơn nữa còn ngấm ngầm đồng ý chuyện mình là ân nhân cứu mạng của “Lục Giai Giai.”
Dưới yêu cầu “mãnh liệt” của Lục Giai Giai, nhà họ Lục vì biết ơn Châu Văn Thanh đã lấy một phần lương thực tích góp trong nhà để cảm ơn anh ta, phân công việc cho anh ta cũng nhẹ nhàng hơn.
Châu Văn Thanh sống càng ngày càng thoải mái.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói lời cưới “Lục Giai Giai,” chẳng qua cũng không chính miệng từ chối.
Lục Giai Giai thân là người thứ ba ở một bên nhìn với vẻ mặt cạn lời, cảm thấy không đáng cho Tiết Ngạn, lại càng nghi ngờ trong đầu nguyên chủ có phải úng nước hay không.
Quả nhiên báo ứng của nguyên chủ cũng đến rất nhanh, cô ta vì Châu Văn Thanh quả thật đã nhập ma rồi, cô ta cầu xin người nhà cho Châu Văn Thanh chỉ tiêu về thành phố, lại trộm toàn bộ tiền trong nhà lén lút chạy vào thành cùng anh ta.
Mỗi ngày Lục Giai Giai đều giống như bảo mẫu nấu cơm, giặt quần áo cho Châu Văn Thanh, không có giấy đăng ký kết hôn nhưng hai người lại ngủ chung với nhau.
Ai ngờ Châu Văn Thanh về thành phố không chỉ không trở thành người trên người, ngược lại còn không thuận lợi như ở thôn Tây Thủy.
Cuộc sống của hai người càng sống càng kém, cuối cùng thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn được, Châu Văn Thanh vì một chỉ tiêu ở trong xưởng đã đưa “Lục Giai Giai” lên giường xưởng trưởng.
Không ngờ “Lục Giai Giai” mới một lần đã mang thai, Châu Văn Thanh ngại cô ta bẩn nên đuổi cô ta đi.
“Lục Giai Giai” vốn muốn về thôn Tây Thủy nhưng khi gần lên xe lửa lại bị kẻ buôn lậu bắt cóc bán đến khu đèn đỏ.
Cô lớn xinh đẹp, tuy rằng mang thai nhưng vẫn có người thích loại này.
Lúc này “Lục Giai Giai” cũng không còn kiêu căng ngạo mạn như trước đây nữa, cô ta chỉ muốn về nhà, nhưng có làm thế nào cũng không trốn thoát được, khi đứa trẻ được năm tháng bị khách bất cẩn làm sẩy, máu chảy nhiều cũng không thể mang thai được nữa.
Cái này vừa vặn hợp lý người bên trong, qua nửa tháng đã cho cô ta tiếp tục tiếp khách.
Khi “Lục Giai Giai” chết mới mười chín tuổi, vốn nên ở đội tuổi mùa hoa lại gầy như que củi, cả người thối rữa, bị người quấn trong chiếu chôn ở một nơi đất hoang mà tất cả mọi người đều không tìm thấy được.
…
“Khụ…” Lục Giai Giai kế thừa ký ức của nguyên chủ kiếp trước, cô vẫn chưa mở mắt bên tai đã là tiếng ồn ào.
“Con gái tôi, thế này cũng chịu tội lớn quá rồi!”
Lông mi của Lục Giai Giai nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, chỉ nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi bên cạnh cô khóc.
Trên đầu mẹ Lục quấn khăn vải màu xám, da mặt bị phơi nắng đến đen, xương gò má hơi lồi lên, nhìn bộ dáng không dễ chọc.
Mẹ Lục thấy cô tỉnh rồi vội lau nước mắt trên mặt, gọi cha Lục đang ngồi xổm hút thuốc ở cách đó không xa: “Ông nó, con gái tỉnh rồi!”
Cha Lục liếc mắt thấy con gái suy yếu trên giường, dập tắt tẩu thuốc, vẻ mặt tang thương: “Con thích Châu Văn Thanh như vậy, không cho con lấy thì con chạy lên núi đòi chết, con không nghĩ đến hai cha mẹ già sao?”
“Ông nó, con gái đã như vậy rồi, ông còn nói lời này làm gì?” Mẹ Lục lau nước mắt.
“Tôi nói lời này làm gì à, tôi khó chịu đấy!” Cha Lục cúi người, trên gương mặt trung hậu trông như đang thỏa hiệp: “Con muốn gả cho cậu ta như vậy, vậy cha đành cược cái bản mặt già này cầu xin cậu ta lấy con, lại cho con của hồi môn phong phú.”
“Khụ khụ…” Lục Giai Giai ngứa họng kinh khủng, cô đã rất lâu chưa uống nước giờ trong họng giống như kẹt sỏi đá vậy.
Cô ép cổ họng, cố gắng phun ra chữ: “Con không gả!”
Để thể hiện rõ ý tứ của mình, Lục Giai Giai nói rất chậm, nhưng mỗi một chữ đều phun ra rất nặng.
“Gì cơ?” Mẹ Lục sững sờ.
Cha Lục cũng nhìn qua.
Một đám anh trai chị dâu cũng cho rằng mình nghe lộn rồi.