“Sao vậy ạ?” Lục Giai Giai vẫn chưa phát hiện ra sai lầm trong cách gọi.
Mẹ Lục ngại ngùng đáp: “Nếu con đã gọi cha con là ba, vậy sau này cứ gọi mẹ là má như ba năm trước đi!”
Bà ta vẫn cảm thấy cách gọi này dễ nghe hơn.
Phong cách hơn!
Vẻ mặt của Lục Giai Giai lập tức cứng ngắc, cô ở hiện đại quen gọi ba má rồi, chỉ nhất thời thuận miệng.
“Má… má…” Mẹ Lục không cảm thấy kỳ lạ sao?
Nhưng chuyện kỳ lạ này chắc hẳn không ai tin đâu.
“Ồ, gọi gì cũng như nhau cả.” Mẹ Lục xua tay, vẻ mặt không để ý: “Mẹ quen con gọi như vậy từ một năm trước rồi.”
Gọi ba năm cũng không phải nghe quen rồi sao?
Lục Giai Giai mang vẻ mặt mơ hồ, tuy rằng cô có ký ức của nguyên chủ nhưng có hơi vụn vặt, một vài hình ảnh thậm chí còn không có thanh âm.
Toàn bộ ký ức chỉ có chuyện của cô và Châu Văn Thanh là rõ ràng nhất.
“Không nói nữa, má phải đi làm đây.” Mẹ Lục tự sửa miệng.
“…” Lục Giai Giai không nhịn được mà cười trộm.
Còn nói gọi gì cũng được.
Mẹ Lục cầm quả hồng khô lên, nói: “Má đi đưa cho cha… ba con, ôi, vẫn là con gái hiếu thuận, vừa cho thịt khô vừa cho hồng khô, mấy đứa anh trai của con chưa bao giờ từng nghĩ đến hai ông bà già này.”
Ai dám nói con gái bà ta không hiếu thuận, bà ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
Nghe được lời như vậy, sắc mặt của Lục Giai Giai đã không còn nóng như buổi sáng nữa.
… Cô rất muốn nhắc nhở quả hồng khô này là mẹ Lục cầm qua đây, nhưng mẹ Lục đã nghênh ngang kiêu ngạo rời đi.
Lục Giai Giai ngồi trên giường, mở cửa sổ, nhìn mẹ Lục cầm nông cụ rời khỏi nhà.
Đợi người biến mất khỏi tầm nhìn, cô mới đột nhiên nhớ ra mình quên mất hỏi chuyện của Tiết Ngạn.
Nhàn rỗi vô vị, Lục Giai Giai rời tầm nhìn lên người mấy cô gái nhỏ trong nhà.
Con gái lớn Lục Hảo của Điền Kim Hoa đang dỗ em gái Lục Dạ của mình, mà người ngồi bên cạnh cô bé đang băm cỏ là hai đứa con gái nhà anh cả, Lục Hoa và Lục Nguyệt.
Tuy rằng Lục Hảo lớn hơn Lục Nguyệt một tuổi, nhưng Lục Hảo lại gầy hơn và uể oải hơn, quần áo mặc trên người cũng không sạch sẽ tươm tất như hai chị em Lục Nguyệt.
Trong mắt cô bé thiếu rất nhiều vẻ ngây thơ của trẻ con, mới tám tuổi đã gần như ảm đạm không còn ánh sáng.
Lục Giai Giai có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của Lục Viên sau này, cũng có thể nghĩ đến bây giờ Lục Dạ mới một tuổi sau này lớn lên sẽ có kết cục thế nào.
Mà đầu sỏ gây nên toàn bộ chuyện này chính vì bọn trẻ có một bà mẹ ruột trọng nam khinh nữ.
Lục Viên nhìn thấy cô út mở cửa sổ, cô bé mở to đôi mắt, do dự một lúc rồi chạy tới trước cửa sổ của Lục Giai Giai, nhón chân, đặt một đóa hoa dại màu vàng lên trên.
Giọng nói của đứa nhỏ vẫn còn rất non nớt: “Cho cô út.”
Lục Giai Giai cúi đầu nhìn đóa hoa dại đó, sau vài giây lập tức nở nụ cười, duỗi tay cài lên tóc mình.
“Đẹp không?”
“Đẹp!” Giọng nói của đứa trẻ rất vang.
Lục Giai Giai cười, duỗi tay ra ngoài cửa sổ xoa mái tóc còn hơi ẩm của đứa trẻ, sau đó lấy toàn bộ khoai lang khô trên bàn ra.
Cô vẫy tay với Lục Hoa lớn tuổi nhất.
“Cô út…” Lục Hoa có hơi sợ Lục Giai Giai, thấy trên mặt cô vẫn luôn treo nụ cười mới dám lại gần.
“Cho các cháu, cầm đi chia cho các em trai em gái đi, cứng quá thì dùng nước nóng ngâm.”
Khoai lang khô ở thời đại này cũng là một thứ quý giá, ăn vào ngọt ngào mà vị cũng không tệ.
“Thật sao ạ?” Lục Hoa liếc mắt nhìn khoai lang khô rồi lại liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, có hơi do dự.
Cô út sẽ tốt bụng như vậy sao?