Bà ta lớn tuổi như vậy trong lòng cũng có hơi sợ hãi.
“Sao vậy?” Cha Tiết nghe thấy tiếng mới đi ra khỏi nhà.
Thấy là người nhà họ Lục, trên mặt cũng lộ ra một chút kinh ngạc, từ nhỏ cơ thể ông ta đã yếu ớt, tuy đọc sách từ nhỏ nhưng sau khi gia đình gặp cảnh khó khăn, cũng chỉ có thể buông sách vở ra đồng làm việc.
Rõ ràng tuổi tác lớn ngang cha Lục nhưng lại trông già hơn cha Lục mười tuổi, tóc trên đầu đều bạc trắng mà mặt cũng phủ đầy nếp nhăn.
Trải qua lo lắng hãi hùng nhiều năm như vậy, cha Tiết thấy người nhà họ Lục lại không nhịn được mà sợ hãi hoang mang.
Ông ta đuổi hai đứa con trai gầy yếu sau người vào nhà, lại xoa tay, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng, đi tới trước mặt cha Lục: “Đại đội trưởng, các ông tới đây có chuyện gì?”
Tiết Ngạn nhìn lưng cha Tiết còng xuống và nụ cười giả lả không thể không lộ ra trên mặt, trong đáy mắt lướt qua vẻ âm ngoan.
“Hôm qua con gái tôi lên núi được Tiết Ngạn cứu một mạng, hôm nay mới đặc biệt tới cảm ơn các ông.” Cha Lục khom lưng với cha Tiết.
“Cứu... chuyện.... chuyện này không cần khách sáo...” Cha Tiết hoang mang.
Lần trước cứu Lục Giai Giai, nhà bọn họ đã thành trò cười trong thôn rồi.
Lần này lại...
“Ơn cứu mạng, nhà họ Lục chúng tôi cũng không biết phải báo thế nào, sau này nhà họ Tiết có chuyện, chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”
Lưng cha Lục lại cong xuống một lần nữa, ông ta lại móc ra ba mươi đồng tiền từ trong túi áo ra đưa đến trước mặt cha Tiết: “Trong nhà cũng không lấy ra được thứ gì, đây là chút thành ý của chúng tôi.”
Mẹ Lục thấy lưng cha Lục không ngừng cúi xuống, trong lòng có hơi khó chịu.
Sống nhiều năm như vậy, bà ta hiểu tính cách của ông nhà, xưa nay không dễ cúi đầu trước ai.
Chỉ là hôm nay vì con gái, bọn họ cũng không có cách nào khác.
Giống như ông ta không ngăn bà ta quỳ xuống, bà ta cũng không thể ngăn cản cha Lục.
“Thế... thế này sao mà được?” Cha Lục nhìn tờ tiền trong tay cha Lục.
Đồ và tiền cũng nhiều quá rồi.
“Ông anh, cầm lấy đi, các người nhận rồi chúng tôi mới có thể yên tâm, sau này có chuyện gì cứ việc mở miệng.”
“Không được, thế... thế này quá nhiều...”
Hai người đưa đẩy vài lần.
“Nhận đi.” Tiết Ngạn ở cách đó không xa đột nhiên mở miệng.
Anh hơi nâng mắt lên nhìn, đuôi tóc dính nước ướt nhẹp dán lên vết sẹo ở khóe mắt trái, môi mím rất chặt, ánh mắt lạnh nhạt giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa trên thảo nguyên, một giây sau có thể lao lên cắn xé.
Mẹ Lục cảm thấy chàng trai trước mắt này có hơi khiến người sợ hãi trong lòng, mới vội vàng bảo: “Đúng, đúng, ông anh nhận đi, sau này có gì khó khăn cứ việc nói.”
Tiết Ngạn quay người tiếp tục rửa chân mình, sau đó không nói thêm một lời nào nữa.
Đợi người nhà họ Lục đi rồi, hàng xóm xem náo nhiệt bên ngoài cũng đồng thời tản đi.
Xung quanh không còn ai nữa, cha Tiết mới thở dài một tiếng: “Còn không bằng không nhận đồ.”
Tiết Ngạn biết cha Tiết có ý gì, anh nhếch khóe môi lạnh lùng: “Bọn con không có khả năng đâu.”
Một người khom lưng ăn nói khép nép.
Một người thậm chí không ngại mặt mũi quỳ xuống trước một tiểu bối như anh ta.
Đây không phải là sợ nhà họ Tiết lại quấy rầy Lục Giai Giai hay sao?
...
Lục Giai Giai ở nhà đợi cha Lục và mẹ Lục trong sự thấp thỏm, trong lòng cô nôn nóng, chống nạng đi ra ngoài lại thấy Tiểu Viên cầm cây chổi cao hơn cô bé một cái đầu quét sân.
Để dời lực chú ý của cô bé, Lục Giai Giai dự định giúp cô bé gội đầu.
Cô hỏi Trương Thục Vân: “Chị cả, còn nước không ạ?”
“Có, trong ấm còn nước đấy.” Trương Thục Vân quay đầu tiến vào nhà bếp.
Điền Kim Hoa vẫn chưa ra đồng, cô ta đang nằm trên giường nhìn nóc nhà, cảm thán cái số mình khổ quá.
Thấy Lục Cương Quốc đi vào, đôi mắt của Điền Kim Hoa đỏ lên: “Anh nhìn thấy chưa? Cha mẹ vì Lục Giai Giai mà tặng bột mì nhà mình đi rồi.”
Một con ranh đáng giá bằng nhiều bột mì như vậy sao?
“Tiết Ngạn cứu em gái hai lần, tặng chút đồ này thì đã sao? Bớt cho cô ăn uống.” Lục Cương Quốc trừng mắt nhìn cô ta.
Điền Kim Hoa vẫn không phục: “Anh nói tại sao cha mẹ lại chiều em gái như vậy? Lúc em ở nhà...”