Mẹ Lục ngẩng đầu lên giống như một con gà trống háo thắng, bà ta gắp một miếng thịt khô lên khoe khoang: “Nhìn đi, em gái tụi bây thương tao biết bao, có đồ ngon đều nghĩ cho cha mẹ, mấy cái thứ không có lương tâm như tụi bây, bà mày đã từng được hưởng một chút lợi ích gì của tụi bây chưa? Đều học hỏi em gái tụi bây đi.”
Ba ông anh trai gật đầu xấu hổ: “Em gái hiếu thuận.”
Tám đứa cháu trai cháu gái: “Sau này chúng cháu cũng sẽ hiếu thuận giống cô út.”
Trương Thục Vân: “...”
Điền Kim Hoa: “...”
“...” Mặt của Lục Giai Giai hơi nóng lên, không nhịn được mà nhắc nhở: “Mẹ, đây là đồ anh ba gửi về mà.”
“Thằng ba gửi về thì sao?” Mẹ Lục gân cổ lên: “Thằng ba nói thịt muối gửi về cho con vậy chính là đồ của con, con lấy ra hiếu thuận cha mẹ, còn không phải là con hiếu thuận với cha mẹ hay sao?”
Lục Giai Giai sững sờ.
Tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng nghe qua hình như cũng rất có lý!
Không nói lại được, vẫn nên ngoan ngoãn ăn cơm đi.
Lớp kết vảy trên tay trái rách ra, Lục Giai Giai nắm lòng bàn tay lại, hơi duỗi ra là đau, chỉ có thể dùng ngón cái và ngón trò gắp bánh bao ăn.
Điền Kim Hoa thấy Lục Giai Giai không gắp thịt khô cho Đại Sơn mới cúi đầu xuống đá một cái lên cẳng chân Đại Sơn ở bên dưới.
Mùi hương của thịt khô truyền vào trong mũi Đại Sơn, cậu bé nuốt nước miếng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi Lục Giai Giai: “Cô út, có thể cho cháu một miếng thịt khô được không ạ?”
Bầu không khí lập tức yên tĩnh hẳn, ngay cả tiếng và cơm cũng không còn.
Lục Giai Giai vừa cắn một miếng bánh bao kẹt ngay ở họng, cô có suy nghĩ chia cho cháu trai cháu gái nhưng trong bát tổng cộng chỉ có vài miếng, sau khi gắp cho cha Lục và mẹ Lục cũng chỉ còn lại bốn miếng.
Bây giờ cơ thể cô rất yếu, bốn miếng thịt khô cũng chỉ nếm thử được chút vị.
Huống chi có tám đứa trẻ, ai ăn ai đừng?
Trọng nam khinh nữ giống Điền Kim Hoa sao?
Xin lỗi, cô không làm được!
Lục Giai Giai còn chưa nói gì thì mẹ Lục đã nổi cáu, trực tiếp đập đũa lên bát: “Nói cái mẹ gì đấy, cái thứ ngày nào cũng chỉ biết ăn no đợi chết, làm việc trong nhà thì giờ trò gian trá thủ đoạn, ăn cơm thì như vội đi đầu thai, bây giờ còn muốn giành đồ với con gái tao nữa, làm phản à.”
Nhà ai được ăn ngon như nhà bọn họ, mỗi ngày đều có cháo gạo uống.
Cái thứ không biết đủ.
“Không nhìn thấy chân cô bây đã què thế nào rồi sao? Chân sưng không đi được đường, tay cũng bị thương, nhưng không ngờ bây chỉ nghĩ cho mình bây thôi, ngay cả chút đồ này mà bây cũng muốn giành ăn.” Mẹ Lục tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta là một người mẹ, lúc tắm rửa nhìn vết thương trên người Lục Giai Giai mà lòng đau như bị dao cứa, nhưng lại sợ mình biểu hiện quá mức sẽ khiến Giai Giai sợ theo bà ta, cho nên mới không để lộ ra gì cả.
Cũng không phải ăn đồ ăn của bọn họ mà hai mẹ con này người nào cũng như quỷ đòi nợ, nhìn chằm chằm không rời mắt.
Dù sao Đại Sơn cũng là trẻ con, lập tức sợ phát khóc.
Cậu bé nhìn về phía Điền Kim Hoa, Điền Kim Hoa rụt cổ lại, cô ta không dám cãi mẹ chồng mà nói với Lục Giai Giai: “Em gái, trẻ con miệng thèm, em đừng trách nó, dù sao cũng là bé trai, lượng cơm lớn hơn trẻ con bình thường.”
“...” Lục Giai Giai nuốt miếng bánh bao kẹt trong cổ họng xuống: “Ở thời đại hiện tại lượng cơm của trẻ con đều lớn hết, nhưng chị hai này, bây giờ em đang là người bệnh, chị cố tình dạy con mấy thứ này không sợ dạy hư đứa trẻ sao?”
Trước đây khi nguyên chủ khỏe như vâm cũng từng ăn đồ ngon nhưng chưa từng thấy Đại Sơn đòi với cô ta.
Sao cứ cố tình là hôm nay không kiên nhẫn được? Còn là ngay lúc cơ thể cô yếu như vậy?
“Cái gì mà chị dạy?” Điền Kim Hoa hoảng loạn: “Em gái, em đừng ăn nói lung tung.”
“Được rồi, bà đây biết ngay là trò quỷ của cô mà.” Mẹ Lục cười lạnh: “Thằng hai, mày kéo vợ với con trai mày ra ngoài đi, nguyên hôm nay đừng ăn cơm nữa.”
Nếu không phải sắp tới vụ thu hoạch, trong nhà thiếu sức lao động thì hôm nay bà ta đã đuổi cái thứ thích châm ngòi ly gián như Điền Kim Hoa về nhà mẹ đẻ rồi.
Anh hai mặt đen như đít nồi, kéo Điền Kim Hoa ra khỏi nhà bếp.