Tính cách của nguyên chủ này rất kỳ quái, có đôi khi cô ta khoa trương đến mức khiến người chán ghét, có đôi khi lại yếu đuối kỳ lạ.
Từ sau khi đoàn văn công giải tán, nguyên chủ về nhà, Điền Kim Hoa này thường xuyên chế nhạo sau lưng cô ta, sợ cô ta cáo trạng lại lấy Châu Văn Thanh ra uy hiếp cô ta.
“Nếu như em dám nói xấu chị với người nhà, chị sẽ nói xấu em với Châu Văn Thanh, xem cậu ta còn cần em nữa không?”
Chính vì câu nói này mà nguyên chủ sợ muốn chết, lần nào cũng nhường bước, mà Điền Kim Hoa cũng càng lúc càng làm càn.
Điền Kim Hoa không để ý thấy ánh mắt dần trở nên lạnh lùng của Lục Giai Giai, nhanh chóng múc hết cháo ăn, lại bắt đầu gặm bánh trứng gà trên bàn.
“Ăn no chưa?” Lục Giai Giai hỏi.
Bàn tay đen đúa của Điền Kim Hoa cầm bánh trứng gà: “Chưa, chị hai ăn thêm vài miếng nữa.”
“Sợ là chị không có thời gian đâu!”
“Cái gì?”
“Cha, anh hai…” Lục Giai Giai hít một hơi thật sâu, gọi ra bên ngoài.
Điền Kim Hoa lập tức sợ đến mức bánh trứng gà rớt xuống giường đất, cô ta muốn bịt miệng Lục Giai Giai lại.
Lục Giai Giai cầm gối sau người đánh lên người Điền Kim Hoa, tránh khỏi bàn tay dầu mỡ của cô ta với vẻ chán ghét.
Điền Kim Hoa tức tối giậm chân: “Em có tin không? Có tin chị nói xấu em với Châu Văn Thanh không?”
Lục Giai Giai cười lạnh: “Có bản lĩnh thì chị nói đi, tôi còn sợ chị không nói đấy.”
“Em gái, chị sai rồi, chị sai rồi, em đừng gọi nữa!” Sắc mặt của Điền Kim Hoa lập tức trở nên trắng bệch.
Thường thì khi cô ta dùng một chiêu này, Lục Giai Giai đều sẽ vô cùng nghe lời, rốt cuộc hôm nay làm sao thế?
Lẽ nào thật sự không thích người đàn ông không có mấy lạng thịt như Châu Văn Thanh nữa rồi?
Cô ta xoa tay: “Chị hai sai rồi, em gái, cầu xin em.”
“Sai cũng vô dụng.” Lục Giai Giai nhìn nụ cười lấy lòng của Điền Kim Hoa.
Thật sự không biết trước đây rốt cuộc nguyên chủ nghĩ thế nào lại để Điền Kim Hoa bắt thóp một cách dễ dàng như thế.
Lục Giai Giai kiềm chế thôi thúc muốn úp cả cái bát lên đầu cô ta, cô nhướng lông mày: “Chị ở sau lưng chửi tôi nhiều lần như vậy, hôm qua còn cố tình đuổi tôi lên núi, chị cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho chị sao?”
Cả người Điền Kim Hoa cứng đờ.
Buổi sáng khi Lục Giai Giai vừa trở về cô ta quả thật có hơi sợ, nhưng thấy cô không nói gì cả mới tưởng cô vẫn bị cô ta bắt thóp như bình thường, cho nên mới không nhìn được cơn thèm chạy vào đây ăn đồ của Lục Giai Giai một cách không hề kiêng dè gì như thế.
Lục Giai Giai hít một hơi thật sâu, hô càng lớn tiếng hơn: “Cha, anh hai…”
Điền Kim Hoa suýt thì quỳ xuống.
Người chạy vào phòng sớm nhất là anh tư Lục Nghiệp Quốc của cô. Tính cách của Lục Nghiệp Quốc nóng nảy, chỉ hơn Lục Giai Giai một tuổi, từ nhỏ đã có thân phận là thần hộ mệnh của cô.
Ai dám bắt nạt Lục Giai Giai thì Lục Nghiệp Quốc chắc chắn sẽ là người đầu tiên vung nắm đấm.
Anh ta vừa vào cửa, tầm nhìn đã rơi lên người Điền Kim Hoa, ánh mắt hung dữ: “Em gái, sao vậy, ai bắt nạt em?”
Lời vốn muốn tố cáo của Lục Giai Giai kẹt ở cổ họng, anh tư dễ kích động, lỡ như đánh chị dâu vậy chắc chắn sẽ mang tiếng không tốt.
Cô bĩu môi: “Em không muốn nói với anh, em muốn nói với cha và mẹ.”
Gương mặt nhỏ của Lục Giai Giai từ nhỏ đã tinh tế xinh xắn, tuy rằng trải qua chuyện ngày hôm nay khiến cho sắc mặt có hơi tái nhợt và sa sút, nhưng ngủ một giấc cũng đã hồi phục chút khí sắc. Đôi mắt to mang theo hơi nước, khỏi phải nói đáng thương bao nhiêu.