Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 6: 6: Lần Đầu Gặp Mặt




Lý Thanh Lê đứng phía sau Hoàng Quảng Linh nhìn chằm chằm cô ta lấy nhật ký ra, nhưng Hoàng Quảng Linh không lập tức giao ra ngay, cô ta lật quyển nhật ký tìm tiền và phiếu lương, phiếu vải cùng các loại phiếu kẹp bên trong, đang lúc chuẩn bị lấy đi thì một bàn tay từ phía sau nhanh chóng giành cả nhật ký lẫn tiền và phiếu đi mất.

“Cho chị lấy này!”

Hoàng Quảng Linh vừa sợ vừa giận: “Cô!”

Lý Thanh Lê lấy tiền và phiếu ra quơ trước mặt cô ta: “Vừa vặn tính luôn mấy năm này chị ăn ở nhà tôi, uống ở nhà tôi, bớt cho sau này tôi còn phải tìm chị đòi.”

Nhìn thấy trong quyển nhật ký còn nhiều tiền và phiếu như vậy, Lý Thanh Lê tự động chuyển đổi thành thịt, đồ hộp, hoa quả, đồ ăn vặt, điểm tâm, đột nhiên cô lại có tinh thần.

Gương mặt tròn của Hoàng Quảng Linh đỏ gay, miễn cưỡng nói: “Chị tích ba, bốn tháng mới tích được sáu mươi đồng tiền, phí sinh hoạt và phiếu lương tháng này đều ở đây, số tiền còn lại chị còn phải gửi về cho mẹ khám bệnh nữa, phiếu vải chị tích hai năm cũng mới tích được nhiều như vậy, còn cả phiếu thịt, phiếu dầu…”

Lý Thanh Lê nâng mí mắt: “Tích tiền vất vả mà chị lừa ăn lừa uống ở nhà tôi cũng thoải mái quá nhỉ.”

Hoàng Quảng Linh gấp đến độ mặt mũi xanh mét, duỗi tay muốn giành về: “Nhưng thế này cũng quá nhiều rồi! Chị có ăn nhiều thứ ở nhà em như vậy đâu?”

Lý Thanh Lê nghiêng người sang một bên, nở nụ cười xấu xa: “Còn cả tiền chị lừa tình cảm của tôi nữa chứ! Chị dám nói thêm một chữ nữa thì bây giờ tôi sẽ đi tố cáo chị ngay!”

Lời oan uất đến miệng bị Lý Thanh Lê dọa chạy ngược trở về, Hoàng Quảng Linh sụp đổ, ngồi bệt trên giường vùi đầu khóc lớn.

Lý Thanh Lê thấy cô ta khóc đến xé ruột gan, ngược lại trong lòng cảm thấy sung sướng, ai bảo chị lừa ăn lừa uống còn lừa cả tôi? Chị khó chịu thì tôi mới cảm thấy sảng khoái!

Đối mặt với ánh mắt khác thường của những trí thức nữ khác, Lý Thanh Lê cũng không để tâm, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi ký túc xá.

Cô đi quá nhanh, kết quả khi băng qua cửa ký túc xá trí thức nam vừa vặn đụng vào một trí thức nam vừa ra ngoài, nếu đổi thành trí thức nữ khác chắc chắn sẽ bị đụng ngã nhưng cô thì khác, cô miễn cưỡng dựa vào sức lực dồi dào của mình để đứng vững sau cú va chạm, so ra cũng là tám lạng nửa cân với người tới.



Lý Thanh Lê đứng vững thân mình rồi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người tới có dáng người thon dài cao ngất, gương mặt tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt phượng đó cực kỳ xinh đẹp, người này chính là trí thức Phó Bạch trong đội sản xuất.

Phó Bạch thấy Lý Thanh Lê không sao mới buông tay, giọng nói cũng hơi lạnh lùng giống như con người, tựa như một khe suối trong veo chảy từ trên núi tuyết xuống.

“Đồng chí Lý Thanh Lê, em không sao chứ?” Lý Thanh Lê lắc đầu.

Phó Bạch gật đầu, nghiêng người đi qua bên người Lý Thanh Lê.

Lý Thanh Lê nhìn Phó Bạch gánh đòn gánh xách hai thùng nước đi về phía giếng đại đội, trong phút chốc đột nhiên cô nghĩ đến chuyện gì đó, vung chân chạy về phía anh.

Phó Bạch ra khỏi cửa ký túc xá thanh niên trí thức còn chưa đi được vài bước, bất chợt bị người dùng sức túm lại, kéo anh đi vào trong rừng trúc.

Phó Bạch không hề nổi giận mà chỉ ngạc nhiên: “Đồng chí Lý Thanh Lê?”

Ngón tay trắng nõn mịn màng của Lý Thanh Lê đặt bên miệng, một đôi mắt to trong veo như nước đảo loạn, giống như con chuột nhỏ ra khỏi hang chuẩn bị trộm đồ ăn, trong cảnh giác còn mang theo một tia giảo hoạt.

Phó Bạch bị Lý Thanh Lê kéo tới phía sau đống cỏ khô mới chất đống trong rừng trúc, đống rơm đang phơi nắng dưới ánh mặt trời, mùi đất tanh đã vơi đi bảy tám phần chỉ còn lại mùi thơm thoang thoảng của rơm rạ.

Lý Thanh Lê lau mồ hôi trên trán, mặc kệ phía sau bộ váy liền màu xanh lục đã bị mồ hôi thấm ướt, sáp lại bên tai Phó Bạch thấp giọng nói: “Đồng chí Phó Bạch, em nghe nói có người đục một cái hang ở bức tường bên dưới giường anh, bên trong cất rất nhiều sách cấm! Anh mau về xem thử đi, bằng không ngày nào đó bị người trong huyện tới phát hiện, anh có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được đâu!”

Trong [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi], nhân vật Phó Bạch này dừng hoạt động rất sớm, cũng chỉ khi nhìn thấy anh Lý Thanh Lê mới nghĩ đến điểm này, trong tiểu thuyết, Phó Bạch vì bị người trong huyện lục soát ra được tàng trữ sách cấm nên trực tiếp bị bắt đi, lại thêm thành phần gia đình anh vốn không tốt, đi vào huyện cũng không còn trở về nữa, cũng không ai biết anh đã trải qua chuyện gì.

Nhưng trong tiểu thuyết có giải thích, thật ra những quyển sách cấm này là Vương Húc Đông và bạn thuở nhỏ của anh ta là Từ Tự Cường lén lút nhét vào, còn Phó Bạch vô tội.