Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 37: 37: Anh Cảm Thấy Mất Mặt!




Lý Thanh Lê nghiêng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy hàm dưới cắn chặt của anh tư Lý, mí mắt dựng thẳng, rõ ràng là tâm trạng rất bất mãn.

Cô duỗi một ngón tay chọc vào cánh tay của anh tư Lý, mang theo nụ cười lấy lòng: “Anh tư, anh sẽ không thật sự tức giận đấy chứ?”

Anh tư Lý liếc mắt nhìn cô, giọng điệu càng cứng rắn hơn: “Em không đi ăn cơm tới đây làm gì? Nhìn trò cười của anh sao?”

Lý Thanh Lê nghiêng nửa người trên qua chớp đôi mắt trong veo, giống như một con nai nhỏ vô cùng đáng thương.

“Anh tư không ăn cơm là vì lén lười, đáng chịu hình phạt. Em không ăn cơm là vì em khiến anh tư không được ăn cơm, trong lòng em khó chịu cho nên em dứt khoát theo anh không ăn cơm nữa! Như vậy anh tư chịu hình phạt nên có, trong lòng em cũng không cần thấy khó chịu, không cần cảm thấy mình rất quá đáng nữa.”

“Em!” Anh tư Lý quay đầu nhìn cô như thể đang nhìn một đứa ngốc: “Con nhãi ranh nhà em có bị ngốc không thế? Không cho anh ăn cơm, đến bản thân cũng không ăn cơm luôn, dày vò người ta một trận ngược lại mình cũng bị dày vò, cuối cùng em được cái gì hả? Hả?”

Lý Thanh Lê nghển cổ, đáp một cách đúng lý hợp tình: “Ít nhất em làm như vậy trong lòng anh tư sẽ hả giận một chút, anh sẽ không tức em như vậy nữa! Có đúng không?”

“Không, anh sẽ chỉ tức hơn thôi!”

Lý Thanh Lê choáng váng: “Hả?”

“Vì em gái anh ngốc quá! Anh cảm thấy mất mặt!”



Lý Thanh Lê: “…”

Vẻ mặt của anh tư Lý rất dữ tợn nhưng ánh mắt lại mềm mại hẳn đi, phất tay với vẻ mất kiên nhẫn: “Đi đi đi đi, đi ăn cơm của em đi, anh cũng không đến mức so đo với một cô gái nhỏ.”

Lý Thanh Lê nhỏ hơn anh ta mười tuổi còn không phải là cô gái nhỏ sao.

Nhưng cô lại không nhúc nhích, vẻ mặt kiên định: “Không đi, nói không ăn chính là không ăn, lời em nói chắc như đinh đóng cột!”

Anh tư Lý nhúc nhích cơ thể đổi sang tư thế ngồi xổm, liếc mắt nhìn Lý Thanh Lê từ trên xuống dưới với vẻ hơi chán ghét: “Cũng đúng, ăn ít một bữa có thể tiết kiệm được không ít cơm, lại còn có thể giảm béo, anh tư đang giúp em.”

Gương mặt láng mịn của Lý Thanh Lê từ từ phồng lên tức thành một con cá nóc.

“Anh tư, anh nói chuyện thiếu đòn như vậy sao lại tìm được vợ thế?”

Bàn tay thô ráp của anh tư Lý sờ mặt mình một cái, cười khà khà: “Thì lớn lên đẹp trai đó mà!”

Lý Thanh Lê chỉ làm “em gái thân thiết” được năm phút đã không thể giả vờ tiếp được nữa, đá anh tư Lý một cái sau đó chạy khỏi hiện trường như một cơn gió.

Anh tư Lý ở phía sau nổi nóng: “Ôi con nhãi thối nhà em! Không phân lớn nhỏ!”



Cuối cùng cơm trưa cũng không ăn, Lý Thanh Lê ở trong phòng mình kiên cường chống đỡ đến khi bọn họ ăn xong mới có dũng khí đi ra khỏi cửa phòng, bằng không cô thật sự sợ mình vì một miếng cơm mà làm ra hành động không có lý trí gì đó, ví dụ như giành bát cơm của cháu trai, vậy lại mất mặt quá rồi.

Buổi trưa hai anh em cô và anh tư Lý không ăn cơm, cơm còn thừa lại trong nồi không ít, bà Điêu chỉ huy chị tư Lý xới hết cơm ra, khi Lý Thanh Lê từ trong phòng ra ngoài nghe thấy bà Điêu đang dạy dỗ con dâu trong nhà bếp.

“… Nắm một miếng cơm nắm thôi có gì đâu? Vợ thằng tư, chỉ nhà chị có con còn ba nhà khác không có con sao? Con nhà chị cao quý hơn con nhà người khác sao?”

Lý Thanh Lê bước qua ôm tay bà Điêu, làm nũng: “Ôi chao, mẹ, mẹ nói chuyện đừng lớn tiếng như vậy, một miếng cơm nắm là chuyện nhỏ, cổ họng mẹ bị thương mới là chuyện lớn! Mẹ, chúng ta vào phòng đi, con muốn nói chuyện với mẹ và cha một lúc.”

Bà Điêu mang vẻ mặt mẹ hiền, giọng nói đột nhiên giảm xuống tám độ: “Ôi ôi, vậy được, chúng ta vào nhà đi.”

Chị tư Lý tiễn mẹ chồng khó chơi của mình đi, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Hai mẹ con thân thiết đi vào phòng của hai vợ chồng già, khi Lý Thanh Lê bước vào đã thấy ông Lý bày xong tư thế, điều chỉnh xong nét mặt, mắt nhắm chặt, khóe miệng hơi giương lên, một bộ dáng chờ xuất phát đi vào giấc ngủ ngon, người không biết còn tưởng ông ta sắp đi gặp tình nhân trong mộng.

Lý Thanh Lê tiến lên hai bước không hề lên tiếng đã kéo ông Lý dậy.

“Cha, cha vừa mới buông bát đũa xuống, không thể ngủ nhanh như vậy được, dạy đứng một lúc cho tiêu hóa đi!”

Ông Lý là người có tính cách tốt, bị con gái không phân lớn nhỏ kéo dậy cũng không thấy phiền, ngược lại còn ôn tồn hỏi: “Tiểu Lục, buổi trưa không ăn cơm có đói bụng không? Có muốn hai quả trứng gà làm trứng gà đánh đường không, đường đỏ mà lần trước cậu cả của con cho vẫn còn chứ?”