Lý Thanh Lê nhìn cậu tư Lý rồi lại nhìn chị tư Lý Vương Xảo Lệ, nói: “Anh tư, thật ra anh tốt hơn anh hai anh ba, chỉ là quá thích làm biếng, như vậy cũng không được…”
Lời này cậu tư Lý chưa nghe đến một nghìn thì cũng từng nghe đến năm trăm lần rồi, anh ta phất tay lấy lệ: “Anh biết rồi anh biết rồi, nhưng em gái à, người khác nói anh cũng thôi đi, chứ hai anh em chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, em nói anh như vậy anh cũng cảm thấy có hơi không thích hợp.”
Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha lén trốn ở một bên xem náo nhiệt trong mắt lóe lên ánh sáng vui khi thấy người gặp họa, cùng đùa bỡn.
“Chú tư nói đúng! Cô út, cô chỉ biết nói chú tư lười, nhưng người bên ngoài đều nói cô còn lười hơn chú tư của bọn cháu!”
“Cô út, cô đừng chỉ biết nói khuyết điểm của bọn cháu, bọn cháu phải thay đổi, nhưng cô là trưởng bối của bọn cháu, cô cũng phải thay đổi!”
“Đúng! Cô cũng có khuyết điểm!”
Trận đòn giữa bà Điêu và cậu ba Lý đơn phương bị đánh cuối cùng cũng kết thúc, cuối cùng đại kết cục là cậu ba Lý bị đánh cho gương mặt tuấn tú sưng đỏ, bị ép phải giao toàn bộ tiền riêng ra, còn bị khấu trừ lương thực sau này, chị ba Lý thì khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Cậu ba Lý bị mẹ ruột mình đánh đến mặt mũi bầm dập, ngọn lửa trong lòng không có chỗ trút ra, lúc này nghe được lời mà anh em Lý Đại Bảo nói, như thể tìm được chỗ trút giận.
Anh ta nắm lấy bàn tay của cậu cả Lý đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi đất trên người mình rồi nhe răng cười gằn đi về phía Lý Thanh Lê, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em gái thật đúng là nữ trung hào kiệt, bất chấp mạo hiểm đắc tội với mấy anh trai chị dâu cũng phải chỉ ra khuyết điểm của bọn anh, kêu bọn anh hối cải làm người mới. Bọn anh làm anh chị cũng không thể không bằng em gái ruột đúng không? Em gái, em mau ngồi xuống, anh chị bọn anh cũng sẽ từ từ chỉ chỗ sai cho em, để em sớm ngày trở thành một đồng chí tốt người người khen ngợi.”
Cậu hai Lý và cậu tư Lý lập tức giơ tay hưởng ứng.
“Em gái, em sẽ không có gì không vui chứ?”
“Vậy cũng không được, sáu anh em chúng ta người nào cũng từ trong bụng mẹ chui ra, ngoại trừ thằng năm, một người đều không thể thiếu!”
Chị ba Lý cũng không nói gì mà đứng ở một bên xem trò, rõ ràng trong lòng cũng hơi tức.
Bà Điêu vừa đi giày vào lại bị cởi xuống, giơ lên định dạy dỗ mấy thằng bất hiếu bắt nạt em gái.
Lý Thanh Lê ngăn cản bà Điêu, kéo bà ta cùng ngồi xuống, nói với anh trai chị dâu ở trước mặt một cách thẳng thắn vô tư: “Mẹ cứ để các anh chị nói, cũng không có gì cả.”
Cô đã là cô em chồng cực phẩm được bên sản xuất chứng thực rồi, còn lừa mình dối người làm gì? Nhân cơ hội này, cô cũng có thể xem xem rốt cuộc mình có hình tượng gì trong mắt mấy anh chị.
Ngoại trừ anh cả Lý ra thì ba anh khác ngồi chung một chỗ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt giấu ý xấu.
Thấy anh cả Lý nhăn mày nhìn bọn họ với vẻ không đồng ý, cậu hai Lý rời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Vậy anh nói trước nhé, đầu tiên, em gái của chúng ta năm nay mười chín, đã không còn nhỏ nữa, người khác tuổi này đều gả đi rồi, anh cảm thấy em gái không thể cái gì cũng không làm, nấu cơm giặt giũ gì đó đều học đi, bằng không sau này sao mà gả cho người ta? Đi tới nhà mẹ chồng còn không phải bị coi thường hay sao? Thằng ba thằng tư, các em nói xem anh nói lời này có lý không?”
Cậu tư Lý phụ họa: “Đúng đó, cha mẹ không biết người ngoài nói chuyện khó nghe bao nhiêu đâu, nói em gái chúng ta vừa lười vừa tham, ai lấy con bé chính là lấy phải một tổ tông sống, việc gì cũng không biết làm, một cái miệng có thể ăn sạch cả nhà! Đây cũng không phải con nói, nhưng lời này ai thích nghe? Em gái, em nghe mà không thấy khó chịu sao?”
Một đôi mắt lạnh như đao của Lý Thanh Lê bắn vù vù vù về phía chị ba Lý đang ở sau người cậu ba Lý: “Các anh không nói thì em còn chưa nghĩ đến đâu, lời người ngoài đàm tiếu về em là do ai trong nhà mình truyền ra ngoài nhỉ? Còn không phải là chị ba tốt đẹp của em à! Cái tốt không nói chỉ biết vạch áo cho người xem lưng! Danh tiếng của nhà mình ở bên ngoài ngoại trừ phòng ba ra còn có ai tốt đâu?”
Đám người cậu hai Lý nhìn về phía chị ba Lý với vẻ mặt nghi ngờ.
Chị ba Lý lập tức nôn nóng, sau đó lén lút đẩy cậu ba Lý một cái.
Cậu ba Lý bày ra tư thế của anh lớn, nói với vẻ mặt chính nghĩa: “Em gái, em bịa đặt mấy lời vô dụng này làm gì? Người ngoài nói khó nghe nhưng không phải tất cả đều không có lý, em biết nấu cơm không? Biết giặt quần áo không? Em là gái chưa chồng, những việc này đều phải làm, bọn anh cũng vì tốt cho em thôi!”