Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm

Chương 14: 14: Khóc




Đám người chị hai Lý rất không thoải mái, lấy lòng thì lấy lòng nhưng sao lại kéo theo cả mấy phòng bọn họ theo cùng?

Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn mẹ cô, trong lòng than thở chẳng trách mẹ cô lại dễ dàng nắm thóp được anh cả, ánh mắt của anh cả không tốt, bạn nhìn mẹ cô vẫn luôn ôm mặt, nào có nước mắt đâu?

Lý Thanh Lê không để tâm đến bà Điêu mà nói tiếp phần của mình.

“Anh cả, chị cả, vấn đề của anh chị là không thể chiều con nữa, nhất định phải giáo dục bọn nó.”

Gương mặt đen nhám của hai vợ chồng cậu cả Lý lại hơi đỏ lên, bốn anh chị em Lý Đại Bảo đều lén cười cha mẹ mình.

Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn qua, cất cao giọng: “Đặc biệt là cháu trai cả và cháu gái cả nhà họ Lý phải dạy dỗ nghiêm túc một chút còn làm gương cho lũ nhỏ bên dưới. Bọn nó lớn rồi cho nên đầu tiên phải dạy tụi nó chung thủy một lòng, đừng có nằm mơ giữa ban ngày tam thê tứ thiếu! Còn có làm người không thể quá hư vinh, thèm khát đồ của người khác mà phải làm đến nơi đến chốn, đừng có suy nghĩ lệch lạc.”

Sắc mặt của Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha đều có hơi mất tự nhiên.

“Về phần anh hai, sau này anh không được phép uống rượu, cũng không được phép đánh bài với người khác!”

Cậu hai Lý râu ria xồm xoàm vốn đang xem náo nhiệt, ai biết chớp mắt lại nhìn đến náo nhiệt của mình. Anh ta trừng to đôi mắt không có thần thái gì của mình với vẻ không dám tin: “Cái gì? Không cho đánh bài còn không cho uống rượu? Em gái, không phải em muốn lấy mạng anh hai em đấy chứ? Không đánh bài thì không đánh nhưng tại sao không cho uống rượu? Anh chỉ có chút niềm vui này, có trêu ai chọc ai đâu? Anh không nghe!”

Lý Thanh Lê không mảy may đả động gì, đáp một cách vô cùng lạnh lùng vô cùng vô tình: “Anh hai, em thật sự vì muốn tốt cho anh thôi, nếu như anh không nghe em, anh biết tính của em rồi đấy.”

Cậu hai Lý dài mặt, thật sự nổi nóng: “Anh là anh hai em, chị hai em còn không quản được anh, nào đến phiên em!”

Lý Thanh Lê không sợ hãi chút nào, ngược lại còn nhe răng: “Anh hai, anh có thể thử xem! Nhưng em khuyên anh tốt nhất đừng thử…”

“Con nhãi ranh nhà em…”



Bà Điêu vốn còn đang giả bộ lau nước mắt đột nhiên có động tác, giơ tay vả thẳng một cái vào mặt cậu hai Lý: “Thằng ranh này, mày mắng ai là con nhãi ranh hả? Mày mắng lại một lần nữa xem?”

Cậu hai Lý giống như con chuột nhìn thấy hổ, trong nháy mắt ỉu xỉu rụt cổ lại: “Không… con có nói gì đâu.”

Lý Thanh Lê nở nụ cười đắc ý với anh ta khiến cậu hai Lý tức thở phì phò.

“Còn có chị hai…” Lý Thanh Lê quay đầu qua: “Chị hai, cháu nhà mẹ đẻ của chị không phải do chị sinh ra, Nhị Nha mới là con chị, đầu óc chị tỉnh táo chút đi! Chị cầm tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ chị, mà Nhị Nha ngay cả quần áo cho ra hình thù còn không có, còn ra thể thống gì sao?”

Ánh đèn mờ nhạt cũng không thể che lấp được vẻ mặt kinh hoàng của chị hai Lý, cô ta không nhịn được mà liếc mắt nhìn bà Điêu, ra sức phủ nhận: “Con, con không có, em gái, em đừng nói lung tung, tiền của chị đều mua thuốc dùng hết, hơn nữa Nhị Nha chỉ là một đứa con gái…”

“Con gái thì sao? Em cũng là con gái, chị có ý kiến gì với em sao?” Lý Thanh Lê vốn chướng mắt bộ dáng cả ngày mặt ủ mày ê của chị hai Lý, liếc mắt nhìn thêm một cái nữa là cả ngày xúi quẩy, bây giờ nghe cô ta nhai đi nhai lại lời lẽ nhàm chán thấy cực kỳ mất kiên nhẫn.

Chị hai Lý vội vàng xua tay: “Không có không có, chị nào dám có ý kiến với em? Còn nữa, em là em, Nhị Nha là Nhị Nha, có thể giống nhau sao?”

Lý Thanh Lê là loại người không nói lý sao? Đúng, cô chính là như thế!

Cho nên cô trực tiếp bịt lỗ tai lại, đáp: “Em không nghe em không nghe! Dù sao em cũng nói luôn ở đây, cháu trai của chị có quần áo mới thì Nhị Nha cũng phải có! Chị không may cho con bé thì phiếu vải trong nhà không có phần của chị!”

Chị hai Lý nhìn về phía bà Điêu với ánh mắt thương xót, lại không ngờ đối diện với cô ta là ánh mắt ăn thịt người của bà ta.

“Phùng Yến, vậy mà cô lại lấy tiền của nhà họ Lý tôi đi trợ cấp cho nhà mẹ đẻ mình, còn muốn phiếu vải sao? Tôi phỉ nhổ! Không xé nát cái bản mặt xúi quẩy đó của cô đã là khách sáo với cô rồi! Còn cho cô một xu tiền thì tôi làm con dâu của cô!”

Chị hai Lý ôm mặt khóc hu hu hu, tiếng khóc đó cực oan ức.

Lý Nhị Nha ở một bên hé miệng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, ngay cả an ủi mẹ mình cũng quên mất.