Quan điểm của Vương Húc Đông này là sống phải biết luồn cúi, tất cả đều phát triển dựa theo dự đoán của anh ta, Lý Thanh Lê thích anh ta, hai người kết làm đối tượng, nhà họ Lý lại càng quan tâm anh ta hơn, anh ta vì có nhà vợ ở bản địa cho nên mức sống được cải thiện, sau này lại có thêm một anh vợ có tương lai nữa, anh ta càng không có lý do bỏ Lý Thanh Lê hơn.
Cho đến khi vắt kiệt một chút giá trị lợi dụng cuối cùng của Lý Thanh Lê, Vương Húc Đông mới một cước đá văng cô đi một cách không hề do dự, rồi quay đầu đi tìm chân ái.
Đây chính là một đời nực cười lại bi thương của cô em chồng cực phẩm Lý Thanh Lê trong [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi].
Lúc này, đột nhiên cô cảm thấy may mắn, may mắn vì mình đã nằm mơ thấy quyển tiểu thuyết [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] trước khi tình tiết bắt đầu, vận mệnh đã mở ra một bài thi trước cho cô, chỉ cần cô đủ cẩn thận thì có thể tránh được những đáp án sai.
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Lê càng ngày càng bình tĩnh hơn, cũng bất chợt có loại cảm giác như được xối nước lên đầu, nếu tình cảm đã như vậy, không phải những cái khác cũng thế cả sao? Tình tiết còn chưa bắt đầu, tương lai vẫn chưa xảy ra, tất cả đều có khả năng!
Chỉ cần cô làm ra sự thay đổi, không ở chung với Vương Húc Đông, không gây sức ép một cách mù quáng, không tự tìm đường chết, thì làm sao cô có kết cục thê thảm được? Nói đến cùng, tương lai là do mình đi ra mà không phải do một quyển sách quyết định!
Nghĩ đến đây, trái tim bị bóp chặt cả một sáng của Lý Thanh Lê chợt thả lỏng. Nhưng đối diện với bản mặt của Vương Húc Đông, tâm trạng của cô vẫn không tốt được đến đâu.
“Làm phiền anh cút khỏi nhà tôi, trước đây cứ coi như tôi mù mắt đi!” Lý Thanh Lê ném lại một câu này, nói xong chui thẳng vào nhà bếp lấy bát cơm của mình.
Dưới ánh mắt như ăn thịt người của người nhà họ Lý, rốt cuộc Vương Húc Đông đã đi ra khỏi sân thế nào, chỉ sợ ngay cả bản thân anh ta cũng không biết.
…
Lý Thanh Lê bưng bát cơm nóng hổi ngồi vào vị trí cũ, chính là bên phải bà Điêu – mẹ cô đang ngồi ở đầu bàn, ngồi đối diện với cô là chị cả Lý, chị ba Lý và Lý Đại Nha, ngồi cuối bàn bên trái là anh cả Lý, anh hai Lý, Lý Đại Bảo, bên tay phải là anh ba Lý, anh tư Lý, Lý Nhị Bảo, chị hai Lý, chị tư Lý và cả những đứa trẻ khác đều gắp thức ăn đứng một bên.
Vương Húc Đông nhìn chằm chằm vào nhà họ Lý, tất nhiên là vì điều kiện sống ở nhà họ Lý cũng tạm được, nên một bữa cơm trưa hôm nay có thịt kho tàu đậm đà nước sốt, có tai heo muối với hương vị độc nhất siêu vào cơm, có rau hẹ thơm mát xào với trứng, có ớt xanh xào với rau muống, dưa chuột trộn, canh trứng gà cà chua…
Tuy rằng vì vất vả trồng vội gặt vội mới làm ra được nhiều thức ăn như vậy, nhưng so với nhà người khác cũng đã thịnh soạn hơn không ít rồi.
Lúc này, đám người nhà họ Lý lại không để tâm đến đồ ăn hôm nay đến vậy, tuy rằng bọn họ tuổi tác khác nhau, lớn lên khác nhau, chiều cao khác nhau, nhưng lúc này ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lý Thanh Lê đều giống nhau, đều là vẻ đồng cảm sâu sắc!
“Thằng khốn nạn lòng dạ đen tối Vương Húc Đông đó, đồ sinh con không có lỗ đít! Mẹ còn tưởng cậu ta là một người tốt, nhưng không ngờ trồng không ra mầm hóa ra là vì hạt giống hỏng! Cũng may tiểu Lục nhà mình thông minh, bằng không thật sự bị cậu ta lừa mất rồi!” Bà Điêu nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông Lý đẹp lão với mái tóc đen nhìn con gái nhà mình với vẻ yêu mến: “Tiểu Lục, nghe cha này, không có gì phải buồn hết, cũ thì không đi, mới thì không tới, lần sau sẽ tốt hơn!”
Khóe miệng của mấy đứa con trai và con dâu nhà họ Lý đều co rút.
“Vương Húc Đông cho rằng cửa lớn nhà họ Lý chúng ta dễ ra như vậy sao? Dám chơi đùa em gái của Lý Thành Cát anh…” Cậu ba Lý cười khà khà, trong đáy mắt ẩn giấu vẻ lạnh lùng.
Lời này nói trúng tim đen của bà Điêu, bà ta vung vẩy đôi đũa nói với vẻ hung dữ: “Thằng ba nói không sai! Không dạy cho nó một bài học, người khác lại nghĩ nhà chúng ta dễ bắt nạt!”
Mấy đứa con trai của bà Điêu đều hưởng ứng, ngay cả anh cả Lý trầm ổn nhất cũng nhíu mày thật sâu: “Vương Húc Đông này thật tệ quá! Bị dạy dỗ cũng đáng kiếp thôi! Chỉ sợ đột nhiên em gái hối hận…” Ánh mắt nhìn về phía Lý Thanh Lê đang và từng miếng cơm to.