Tôn Văn Tĩnh bị chọc cho tức điên rồi, cô nhìn quanh một cái rồi tóm lấy cây chổi đặt bên cạnh cửa, vung lên đánh anh.“Đồ con rùa, quỷ thiếu đạo đức nhà anh, đậu mé bà nội anh Thẩm Phú Sơn, cho anh bắt nạt tôi này…”Thẩm Phú Sơn không đứng yên chịu đánh mà trốn đông trốn tây, Tôn Văn Tĩnh đánh không trúng anh, lại càng thêm tức giận.“Đậu bà nội anh Thẩm Phú Sơn, anh là đàn ông thì đừng có chạy…”Thẩm Phú Sơn một bên trốn một bên già mồm: “Tối hôm qua tôi mới vừa đ* em đấy thôi, tôi có phải đàn ông hay không, em còn không biết sao?”Tôn Văn Tĩnh lại càng thêm phát điên: “Thẩm Phú Sơn, mõm chó nhà anh, tôi muốn cùng anh đồng quy vu tận…”Thẩm Phú Sơn thấy cô vợ nhỏ nhà mình thật sự tức giận rồi, thế là nhanh như chớp chạy ra khỏi cửa.Tôn Văn Tĩnh tức giận đến mất cả lý trí, xách cây chổi đuổi theo.“Đậu mé anh Thẩm Phú Sơn, hôm nay bà đây muốn băm anh cho chó ăn…”Giờ đã tới gần giữa trưa, đúng vào thời gian người người nhà nhà nấu cơm nấu nước, nghe thấy động tĩnh, họ đều đổ ra ngoài hóng chuyện.
Người đi đường cũng vậy, chủ yếu là do tên tuổi của Thẩm Phú Sơn quá vang dội.Tôn Văn Tĩnh cao giọng chửi Thẩm Phú Sơn ầm lên, anh cũng không cãi lại mà chỉ cười hì hì nghe cô mắng mình thôi.“Anh đừng chạy, anh thử xem tôi có thể đập chết anh hay không.”Thẩm Phú Sơn lại có ngốc đâu, không muốn để cô đánh, lại không muốn đánh cô, thế nên chỉ có thể trốn.
Một người chạy một người đuổi theo sau, một màn này khiến cho mọi người chạy trong nhà ra xem đều thấy kỳ lạ không thôi.“Thẩm Phú Sơn, anh không phải là đàn ông, là đàn ông thì anh đừng chạy.”Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc: “Em cho rằng tôi là đồ ngốc à? Đánh em tôi đau lòng, em đánh tôi, tôi lại đau thịt, không chạy không phải là đồ ngốc hay sao?” Anh còn chựng chựng lại trêu cô nữa chứ.Tôn Văn Tĩnh thở hồng hộc nhìn anh, cắn cắn môi.