Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 18: Chương 18




“Hả giận chứ hả?” Anh vào nhà, hỏi cô.

Là rất hả giận, Tôn Văn Tĩnh nghĩ vậy.

Thẩm Phú Sơn hắc hắc cười, tiến đến cạnh cô: “Vợ, về sau em gặp bọn họ cũng không cần phải sợ. Bọn họ ai dám động một sợi lông tơ trên người em, tôi đây là chồng em sẽ đánh cho bọn họ sống không nổi luôn…”

Tôn Văn Tĩnh nhìn anh, không nhịn được mà phụt cười một tiếng.

Thẩm Phú Sơn nhìn nhìn, lại áp đến ôm cô vào trong lòng ngực.

“Em xem tôi có tốt với em không nào?”

Mấy ngày nay quả thật là rất tốt, mọi chuyện đều chiều theo y cô cả.

Tôn Văn Tĩnh rúc trong lòng ngực anh, không nói gì. Thẩm Phú Sơn lại bắt đầu mở miệng nói lời thiếu đánh: “Vợ, em nói xem em đi đâu tìm được người đàn ông giống tôi nào? Em phải biết quý trọng tôi đấy, cũng đừng để cho cô khác đoạt đi mất…”

Biết ngay là anh nói ba câu thì kiểu gì cũng sẽ có một câu là không đứng đắn mà.

Tay nhỏ của Tôn Văn Tĩnh sờ đến bên hông anh, hung ác mà nhéo một phen, Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc: “Nhìn cái sức lực như châu chấu của em kìa.”

Người này ấy à, bạn không thể hiền lành với anh ta được, bằng không anh ta sẽ được thể lên mặt, chỉ chừa lỗ mũi nhìn người thôi.

Tôn Văn Tĩnh ngồi xong: “Tôi đói bụng.”

Thẩm Phú Sơn ồ một tiếng: “Muốn ăn gì?”



Tôn Văn Tĩnh muốn ăn cá, nhưng trong nhà không có.

Thẩm Phú Sơn không nói hai lời đi ra ngoài, lúc gần đi đem cơm nguội hấp lại trong nồi cho nóng.

Khoảng một giờ sau, Thẩm Phú Sơn xách theo bốn món ăn trở về.

Một món là cá kho, một món là cá hấp, ngoài ra còn có canh đầu cá nấu tàu hủ, thế mà còn có cả cá nướng nữa chứ.

Cô chỉ là thuận miệng nói một câu muốn ăn cá thôi, vậy mà cái tên Thẩm Phú Sơn này lại chạy ra quán cơm quốc doanh hối đầu bếp nấu nhanh nhanh cho anh mấy món, không để cô phải chờ lâu.

Tôn Văn Tĩnh đỏ cả hốc mắt, hít hít cái mũi.

“Đừng khóc, mau ăn đi, cá lạnh thì không thể ăn được nữa đâu.”

Tôn Văn Tĩnh nín khóc mỉm cười, chậm rãi ăn cơm.

Thẩm Phú Sơn lọc hết xương cá rồi đặt thịt cá vào trong chén cơm của cô. Tôn Văn Tĩnh ăn thịt cá, còn anh chỉ ăn một ít xương xẩu rìa rìa thôi.

Tôn Văn Tĩnh để ý thấy, thế là gắp một ít thịt cá mà anh lọc cho cô bỏ vào trong chén của anh.

Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc: “Vẫn là vợ tôi tốt với tôi nhất.”

Lúc này trông anh có chút ngốc nghếch.



Tôn Văn Tĩnh cười khẽ: “Ăn cơm cũng không bịt được cái miệng anh.”

Thẩm Phú Sơn cười cười, chuyên tâm lọc xương cá, Tôn Văn Tĩnh ăn rất ít, không được mấy miếng đã no. Cô ăn cơm xong, Thẩm Phú Sơn mới ăn ngấu nghiến hết chỗ còn lại. Trong nháy mắt kia, Tôn Văn Tĩnh cảm thấy anh thương cô một cách thật hèn mọn.

Lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên cô phát hiện, anh cũng thật không dễ dàng. Từ nhỏ đã không có gia đình, cho nên mới mong muốn có một gia đình và con cái của riêng mình…

Đều là số khổ người, cô nghĩ, thôi thì mình cứ thế cùng anh chắp vá qua ngày đi. Còn chuyện tương lai, đi một bước tính một bước vậy. Suy cho cùng, có một số việc ai cũng không thể nói trước được.

Nghĩ như vậy, tâm tình của cô cũng không còn nặng nề nữa, nhìn anh cũng thuận mắt hơn một ít.

Sau khi ăn xong, cô muốn xuống đất dọn chén đũa thì bị Thẩm Phú Sơn đẩy lại lên giường, một mình anh ra ra vào vào bận rộn trong ngoài. Tôn Văn Tĩnh cảm thấy anh cưới vợ về chẳng khác gì là để cung phụng cả.

Rất nhanh đã dọn dẹp xong, Thẩm Phú Sơn thay quần áo, định đi ra ngoài.

“Mấy giờ về?”

Đây là lần đầu tiên cô mở miệng hỏi anh giờ về.

Thẩm Phú Sơn cười hắc hắc: “Không nỡ để tôi đi hử? Có phải là tôi vừa đi là em đã nhớ tôi rồi không?”

Tôn Văn Tĩnh trợn trắng mắt: “Đừng có tưởng bở.”

Thẩm Phú Sơn nhún vai: “Phỏng chừng là khuya mới về, anh em tôi mời khách ăn cơm.”