Thập Niên 70: Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 15: Chương 15




Không hiểu sao truyện lên app lại bị dính các đoạn với nhau thành một nùi nhưng hiển thị trên web lại bình thường +_+ Các bạn dùng trình duyệt web đọc truyện để không bị dính dòng nhé!

Nơi bọn họ sống đều xây nhà như vậy cả, bốn phía là đều là dùng gạch mộc xếp lên, tường viện cũng là như thế luôn.

Ba gian phòng ốc, sân trước rộng rãi, có thêm một cái nhà kho, bên phải sân lại thêm một mảnh vườn rau nho nhỏ.

Một cái cổng lớn ngăn cách cả ngôi nhà với bên ngoài, rất yên tĩnh.

Đừng nhìn phòng ốc trông không ra làm sao mà lầm, ở thời đại này thì đây đã được xem như là nhà cửa khang trang lắm rồi đấy. Nhà bình thường còn không xây nổi loại phòng ốc này ấy chứ.

Tôn Văn Tĩnh nằm mười ngày trên giường, cô có cảm giác xương cốt trên người mình sắp nhừ cả rồi, muốn đi dạo một vòng trong thị trấn.

Thẩm Phú Sơn ừm một tiếng, đẩy xe đạp ra, chuẩn bị mang cô ra ngoài đổi gió. Cô ngồi lên yên sau, hai người cứ thế rời nhà.

Bọn họ ở trong một thị trấn tên là thị trấn Phú Cường, cách nhà mẹ đẻ của Tôn Văn Tĩnh mười mấy cây số, cách huyện thành hơn bốn mươi cây số.

Hiện giờ vẫn còn chưa khai thông tuyến xe khách nên mọi người đại đa số là đi bộ, có điều kiện thì ngồi xe ngựa, nhưng phải mất tiền.

Trấn Phú Cường là thị trấn duy nhất của vùng này, kinh tế không tồi, trên đường cái người đến người đi cực kỳ náo nhiệt.

Thẩm Phú Sơn đẩy xe đạp nhìn đông nhìn tây, Tôn Văn Tĩnh ngồi trên yên sau xe cũng giống vậy.



Cô muốn xuống dưới đi bộ một chút nhưng Thẩm Phú Sơn không cho, nói người nhiều, lỡ đụng tới miệng vết thương thì lại rắc rối.

Tôn Văn Tĩnh không cảm thấy bản thân mình yếu ớt như vậy, có điều cô vẫn nghe lời mà ngồi lại trên xe.

Dạo tới dạo lui một hồi lại đi tới công xã, Tôn Văn Tĩnh định vào đi dạo một chút. Công xã rất đông đúc, mọi người đều xếp hàng chờ mua đồ. Thấy có bánh hạch đào, Tôn Văn Tĩnh cứ thế dán chặt lấy nó không rời, đây là loại bánh mà cô thích ăn nhất.

Thẩm Phú Sơn nhìn vẻ mặt của cô thì hỏi: “Em muốn ăn à?”

Tôn Văn Tĩnh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ừ một tiếng.

Thẩm Phú Sơn che chắn cho cô, lên giọng nói lớn tiếng, khiến Tôn Văn Tĩnh nghe mà giật cả mình.

“Nhường một chút, bánh hạch đào đều đóng gói hết cho tôi…”

Tôn Văn Tĩnh không thể tưởng nổi mà ngẩng đầu nhìn anh, sợ tới mức hết hồn.

Người bán hàng vốn đang rất trâu bò mà quát nạt những người khác, thế nhưng lại chẳng dám có nửa phần thái độ với Thẩm Phú Sơn.

Người bán hàng là đàn ông, cô chỉ nghe được tiếng anh ta đáp lại: “Anh Thẩm, thế để em đóng gói liền cho anh, những người khác đều tan đi, ngày mai lại đến xếp hàng…”

Có người không vui, cảm thấy Thẩm Phú Sơn quá bá đạo, một đứa bé tầm mười mấy tuổi đứng đằng trước cao giọng nói: “Dựa vào cái gì? Bọn tôi xếp hàng đều sắp được cả tiếng đồng hồ rồi đấy! Tôi mặc kệ, anh phải bán cho tôi hai cân…”

Là một cậu nhóc, hình như chỉ đi một mình, trong tay cầm theo phiếu gạo và tiền.



Người bán hàng lải nhải: “Đừng gây chuyện, đi nhanh lên.”

Cậu nhóc lại nói: “Thái độ này của anh là sao? Đây là thái độ vì nhân dân phục vụ đấy à?”

Đứa nhỏ này ăn mặc không tầm thường, tuổi còn nhỏ đã rất có khí phách rồi, thoạt nhìn giống như là con nhà giàu có.

Tôn Văn Tĩnh túm túm góc áo Thẩm Phú Sơn: “Anh làm gì vậy? Muốn ăn thì xếp hàng mua, đừng có làm trường hợp cá biệt…”

Thẩm Phú Sơn mua đồ có bao giờ phải xếp hàng nào?

Đều là một câu nói giải quyết vấn đề hết.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía bọn họ, Tôn Văn Tĩnh mặt đỏ bừng lên, Thẩm Phú Sơn nhíu mày: “Em nhiều chuyện thật đấy.”

Tôn Văn Tĩnh trừng anh, Thẩm Phú Sơn hừ hừ: “Đều mẹ nó quay lại xếp hàng mua cho bố đây! Cậu trước bán cho đứa nhỏ này hai cân bánh hạch đào đi, nhanh tay nhanh chân chút, kiên nhẫn của bố có hạn…”

Tôn Văn Tĩnh sắp tức chết rồi, cảm thấy đi cùng anh thật sự quá mất mặt, thế là cô quay đầu bỏ đi thẳng, cũng không thèm để ý đến anh nữa.

Thẩm Phú Sơn đuổi theo cô, Tôn Văn Tĩnh cho dù đi có nhanh thì cũng chẳng nhanh bằng anh được.

“Em lại vùng vằng gì nữa đấy? Tôi làm sai chỗ nào?”